Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 102
Cập nhật lúc: 2024-08-27 20:10:05
Lượt xem: 120
Đây lại là cô muốn anh dỗ.
Anh ôm eo cô, có chút cạn lời.
Một hồi lâu mới nhéo mặt cô, nói: “Đừng làm loạn nữa, em không phải bảo bối của anh, là người phụ nữ của anh.”
Lâm Khê:
Mặt cô lập tức đỏ lên.
Ban đầu cũng không tức giận, vẻ thẹn thùng trên mặt cũng đau rát, chỉ là vẫn khẽ hừ nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Anh không thích em cũng không sao, anh không thích em thì chúng ta chia tay, em cũng sẽ không duy trì cuộc hôn nhân chỉ vì trách nhiệm, anh không tốt với em thì chúng ta chia tay.”
Cô đúng là biết đ.â.m dao, hơn nữa mỗi nhát đều chuẩn.
Anh xụ mặt nói: “Không phải đã nói với em đừng tùy tiện nói mấy câu như vậy sao?”
Lâm Khê cũng biết nói mấy lời này, với tính cách của đối phương, đơn thuần chỉ là khiến anh không vui, cô dựa gần vào lòng anh nói: “Em chỉ là muốn xác nhận với anh mà thôi, anh xem, giờ chúng ta mỗi ngày ở bên nhau, mặc kệ anh kiềm chế cỡ nào, sắc mặt lạnh lùng cỡ nào, chỉ cần anh ôm em, hôn em là em có thể cảm giác được cảm giác của anh với em.”
“Nhưng nếu chờ khi em lên đại học, anh lại bận, có lẽ mấy ngày mới có thể gặp một lần, nếu anh không chịu nói gì với em, lúc gặp mặt còn kiềm chế như vậy, có lẽ tình cảm của em cũng sẽ nhạt đi.”
Cô hoàn toàn không mong xảy ra chuyện như vậy.
Còn không bằng sớm chút nói với anh một tiếng.
Lương Triệu Thành quả thực sắp bị cô làm bực chết.
Anh nói: “Anh sẽ cố gắng dọn qua ở.”
Người gì vậy chứ?
Cũng may hiện anh đã chuyển nghề, nếu anh còn ở bộ đội, hai người đất khách, cô như vậy, có phải chớp mắt là có thể ném anh đi không?
À, không cần chờ cô ném anh, có lẽ ngay từ đầu cô sẽ không coi trọng anh.
Lương Triệu Thành cảm thấy mình thật sự là tự làm tự chịu, sao không thể kiên định, cứ thích phải như vậy.
Đương nhiên không phải cô không tốt, chỉ là cái tính khí này thật là.
Anh không muốn nghe cô nói tiếp, cúi đầu hôn cô như trừng phạt một hồi lâu mới kéo cô ra, nói: “Đi đọc sách đi, anh đi chạy bộ.”
Lâm Khê lại giữ lấy anh, ôm cổ anh làm nũng, nói: “Hôm nay đừng chạy nữa.”
Chạy bộ hay không thật ra không quan trọng, quan trọng là vấn đề vừa nói kia, cô khó chịu anh cứ như vậy, lạnh mặt muốn dừng là dừng, muốn kéo cô là kéo cô, luôn duy trì đến lúc vừa vặn, là sức hấp dẫn của cô không lớn hay là không đủ hấp dẫn anh?
Cô cảm thấy mình không phải người vô cớ gây rối, nhưng anh cũng có thể kích thích ra một mặt xấu nhất của cô.
Dù sao cô có làm loạn thế nào, đến chỗ anh cũng có thể kiềm lại.
Quả nhiên Lương Triệu Thành cũng không hiểu ý cô, nhíu mày tán gẫu với cô: “Ngày kia không phải em phải thi sao? Đi đọc sách đi.”
“Không cần.”
Lâm Khê ăn vạ, lẩm bẩm nói: “Sắp thi rồi, lúc này đi đọc sách có tác dụng gì? Hơn nữa em đã nói với anh rồi, thành tích hiện giờ của em tốt, em sắp cảm thấy thi Mỹ thuật quá uổng, không thể tốt hơn nữa, có tốt em cũng đau lòng, quá lãng phí.”
Nghe xem đây lời kiểu gì?
Lương Triệu Thành trực tiếp xách cánh tay cô, muốn xách cô ra.
Chỉ là không đợi anh nói gì liền nghe cô nói tiếp: “Hay là hôm nay anh cứ ở đây vận động đi, không phải nghe nói rất tiêu hao thể lực sao? Chúng ta thử xem được không? Anh không muốn sao? Anh cứ kiềm chế liệu có hại cho sức khoẻ không?”
Cô nói rồi còn sờ sờ cơ bụng được luyện như tường đồng vách sắt của anh.
Lương Triệu Thành: ???
Anh sửng sốt một lát mới phản ứng lại cô đang nói cái gì!
“Lâm Khê!”
Anh tức giận, thấp giọng mắng cô một tiếng.
Chỉ là trong chốc lát lại không biết mắng cô tiếp như thế nào.
Sao cái gì cô cũng dám nói?
Sau đó Lâm Khê không sợ c.h.ế.t lại thốt ra một câu: “Thật đấy, em vẫn còn nhỏ, nhưng tuổi anh thật sự không nhỏ nữa, anh nói cho em biết đi trước kia anh có từng thử với người phụ nữ khác không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-102.html.]
Lương Triệu Thành: …
Lương Triệu Thành giữ chặt cô, thật sự là vừa yêu vừa hận.
Tất nhiên không phải anh không muốn, nhưng mà thứ nhất là bọn họ vẫn chưa tổ chức hôn lễ, anh mong muốn sẽ cho cô một nghi thức đàng hoàng. Thứ hai là anh không nỡ làm thế với cô, thế nhưng bây giờ cô lại có thể thốt ra những lời như vậy à?
Anh giữ chặt cô, im lặng một hồi lâu mới nói: "Không phải em nói không muốn có con sao?"
Lâm Khê cảm thấy vô cùng bất ngờ, chẳng lẽ là vì chuyện này?
Cô nhớ hình như đã có áo mưa mà, đúng không nhỉ?
Hơn nữa còn có kỳ an toàn và các biện pháp khác nữa mà. Tất nhiên cô chắc chắn sẽ không uống thuốc, còn những biện pháp khác quả thật cũng có đôi lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nghĩ đến chuyện này, cả người cô lập tức trở nên ủ rũ.
Cô đã ở chung với anh được nửa năm rồi, thực sự cô không quá quan tâm đến chuyện có thực hiện đến bước cuối cùng hay không nhưng nếu như mang thai thì đó sẽ là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Cô vừa mới khiêu khích anh xong, trong nhất thời cả người xuất hiện cảm giác kích thích, hơn nữa cũng bởi vì hiện tại đang là kỳ an toàn của cô.
Nhưng cho dù đang là kỳ an toàn thì sao chứ? Một khi khơi mào loại chuyện như thế này thì chắc chắn sau này sẽ không thể trở lại giống như trước đây, nếu thường xuyên không có áo mưa thì dám chắc vấn đề mang thai chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô càng thêm rùng mình.
Đầu óc cô có vấn đề nên mới dám trêu chọc anh.
Hormone tình yêu thực sự rất đáng sợ!
Cô mở miệng "ôi" một tiếng rồi đẩy anh ra, kéo chăn lên và nằm co rút trên giường, thậm chí cô còn không dám nhìn anh: "Ừm, vậy thì anh đi chạy bộ đi nha! Em đi ngủ đây, lát nữa anh chạy bộ xong cũng không cần lên đây đâu."
Quả thật là thay đổi thất thường!
Lương Triệu Thành nhìn cô đang kéo chăn che kín đến tận cằm, cô nhắm mắt lại, lông mi dài khẽ động khiến lòng người không thể bình tĩnh.
Cô chính là người như vậy, không tim không phổi, rất hay nhẫn tâm mở miệng nói những lời trêu chọc nhưng có lẽ thực sự bản thân cô không có trái tim.
Chẳng lẽ chỉ vì anh có sự tự chủ tốt nên sẽ không làm gì với cô sao?
Anh đưa tay vuốt ve gò má cô.
Ngón tay cái gãi nhẹ lên đó, lướt dọc theo thái dương rồi đến sườn mặt, sau đó di chuyển đến cái cằm nhỏ xinh.
Có lẽ do anh hơi mạnh tay, cũng có lẽ là bởi vì không chịu nổi vết chai cứng trên tay anh nên Lâm Khê lặng lẽ mở mắt ra liếc nhìn anh nhưng rồi lại nhanh chóng nhắm mắt lại. Cô kéo chăn lên che kín đến mũi và hai tai, sau đó nhỏ giọng: "Anh đi chạy bộ đi."
"Không phải em nói muốn thử một chút à?" Anh nói.
Giọng nói của anh không lớn lắm nhưng như vậy cũng đủ khiến lòng người run lên.
Trái tim Lâm Khê không hiểu sao lại lệch mất một nhịp, cô nhanh chóng mở mắt ra đối diện với ánh mắt của anh rồi lại hoảng hốt quay đầu, trái tim đập "thình thịch" liên hồi, cả người bối rối lạ thường.
Rõ ràng lúc nãy còn dùng đủ kiểu để trêu chọc anh nhưng lúc này lại thật sự sợ hãi.
"Không phải đâu, tốt hơn hết là anh mau quên chuyện đó đi."
Tay cô nắm chặt lấy chăn, sau đó gấp gáp nói: "Anh nói đúng, như vậy rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu như mang thai sẽ gây ra phiền phức rất lớn."
Anh vươn tay giữ chặt lấy hai vai cô, cô khẽ kêu lên một tiếng, sau đó cả người ngã vào lòng anh.
Anh nhìn cô: "Tiểu Khê, em cần phải biết một điều, em phải tự chịu trách nhiệm cho tất cả những gì em đã nói. Lúc trước anh hiểu rằng em vẫn còn nhỏ, còn phải đi học nên việc chúng ta có con sớm sẽ không ổn lắm."
"Nhưng giống như em đã nói, tuổi anh không còn nhỏ nữa, nếu cứ luôn cố gắng kiềm chế sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe. Chuyện có con chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, có con rồi thì cũng chẳng sao cả, em cứ lo chuyện học của em, còn anh sẽ chăm sóc con của chúng ta."
"Tuổi không còn nhỏ", "Không tốt cho sức khỏe", lúc nói những cụm từ đó, giọng điệu anh cực kỳ nặng nề.
Khi nói chuyện, ánh mắt của anh vẫn luôn dán chặt vào người cô, đôi mắt ấy sâu thẳm tựa như vực sâu không đáy, bộ dạng không hề giống đang nói đùa.
Cô hiểu anh, những gì anh đã nói ra khỏi miệng thì chắc chắn không phải lời nói tùy tiện lúc nhất thời.
Lúc này đây, Lâm Khê thật sự cảm thấy vô cùng bối rối.
Cô giữ anh lại, vừa định mở miệng cầu xin tha thứ thì đã nghe anh nói: "Lúc em đi học ở nơi khác, nếu như anh quá kiềm chế thì anh e rằng cảm xúc trong lòng anh dành cho em sẽ phai nhạt đi!"
Lâm Khê: "..."
Lâm Khê thật sự muốn khóc.
Cô nắm chặt lấy anh và nói với giọng dịu dàng: "Không phải, không phải như vậy đâu, em chỉ muốn nghe chính miệng anh nói rằng anh yêu em mà thôi. Lần này do em nói bậy bạ, em sai rồi. Anh đừng tức giận nhé, được không anh?"