Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 176
Cập nhật lúc: 2024-09-05 20:23:58
Lượt xem: 92
“Ừ!”
Anh “ừ” một tiếng, nói tiếp: “Là rất lớn.”
Gần như là cả một cuộc đời cũng không thoát ra khỏi ảnh hưởng này, tuy rằng sau này anh luyện thành một thân mình đồng da sắt, bề ngoài thô ráp không chịu nổi nhưng có những thứ từ khi anh vừa nhìn thấy thế giới là nó đã ngấm sâu vào trong xương cốt anh, bề ngoài có biến đổi như thế nào, nhưng có những thứ đã không thể nào loại trừ được.
Anh cười nói: “Em còn cứng rắn hơn bà ấy nhiều.”
Tuy rằng lúc đó anh vẫn còn nhỏ, nhưng lại nhớ kĩ.
Mẹ anh là một con người cực kỳ kiêu hãnh, tuyệt đối không dễ dàng thỏa hiệp.
Mà Lâm Khê, thật ra là một con người rất mềm mại, nội tâm có nguyên tắc của bản thân, những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống không thực sự chú trọng.
Có lẽ cũng không phải, có lẽ chỉ là gặp mềm sẽ mềm, đối đãi với người nguyện ý bao dung cô, cô sẽ trở nên mềm mại.
Nhưng mẹ anh, lại không có bao nhiêu cơ hội được mềm mại.
Nghĩ đến chỗ này, vốn dĩ sớm đã bỏ những câu chuyện cũ đã dính đầy bụi thành những bức ảnh đen trắng mà dồn ép vào nơi sâu nhất, trái tim thô ráp không gì bằng đã được mài dũa, nhưng mà vẫn co rút vào.
Anh cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Không muốn nói thêm nhiều lời gì.
Buổi tối ký túc xá phòng 303.
Bầu không khí trong ký túc xá rất lạ, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng là hai cô gái còn lại đến từ vùng khác.
Hai cô gái một người tên là Triệu Ức Tuyết đến từ Tô Châu, giống hệt con người cô ấy, nói tiếng phổ thông với một chất giọng nhẹ nhàng, người còn lại đến từ Hoa Bắc, tên là Tôn Minh Minh, là một cô gái ăn mặc trung tính, tính cách cởi mở phóng khoáng.
Bọn họ ăn xong cơm tối trở về nhìn thấy giường đệm của Lâm Khê đã được trải ga giường nhưng lại không nhìn thấy bóng người, Tôn Minh Minh là người nằm giường trên cùng chỗ Lâm Khê, cô ấy tương đối thẳng thắn mà hỏi: “Ô, cô bạn giường dưới của tớ đâu rồi? Làm sao muộn như này rồi mà vẫn chưa về, không phải là lạc đường ở bên người rồi chứ, mọi người gặp cậu ấy chưa?”
Chu Vân Vân và Hứa Đan nghe thấy cô ấy hỏi về Lâm Khê, trên mặt chợt xuất hiện vài nét không tự nhiên.
Vương Nhiên cười nói: “Gặp rồi, tối nay cậu ấy ngủ bên ngoài, không trở về nữa, sáng mai mới tới.”
“Vậy thì tốt.”
Tôn Minh Minh thẳng thắn nói: “Ở nhà à? Lẽ nào cậu ấy cũng là người thành phố Bắc?”
“Không phải.”
Vương Nhiên cười nói: “Người trong nhà cậu ấy đều qua đây rồi, tối nay cùng người trong nhà ở bên ngoài.”
Lúc trước cô ấy đã biết Lâm Khê ở khu phố đối diện cổng phía Đông có một căn nhà, sau này em trai cô ấy và một thím trong nhà đều sẽ qua bên đó ở.
Nhưng trải qua chuyện của Chu Vân Vân lúc nãy, hai người còn coi như là quen biết rất lâu, cô ấy cũng không nghĩ tới người này ở sau lưng lại có thể nói ra những loại lời như này. Lúc này đây cho dù Tôn Minh Minh và Triệu Ức Tuyết nhìn trông cũng không tồi, không phải chuyện của mình, cô ấy cũng không muốn nói nhiều.
Tôn Minh Minh lại không biết gì cả, tiếp tục hỏi: “Ồ, vậy cậu có biết cậu ấy là người nơi nào không?”
“Người Tân An.”
Vương Nhiên đáp lại một tiếng sau đó chuyển chủ đề hỏi Triệu Ức Tuyết: “Người trong nhà cậu đều về rồi à Ức Tuyết? Đến nơi này có gì không quen không?”
Mọi người thật ra đều muốn biết chuyện của vị bạn học mới này, đặc biệt là nghe nói cô ấy vậy mà lại còn là người Tân An, chỗ đó là đặc biệt, nghe nói tiền kiếm cực kỳ dễ, đối với bọn họ mà nói, vẫn có rất nhiều điều tò mò. Có điều Vương Nhiên lại thay đổi chủ đề, hứng thú của người trẻ vẫn luôn thay đổi nhanh chóng, rất nhanh đã nhập tâm vào trong chủ đề tiếp theo.
Chỉ là buổi tối tắm rửa xong, Chu Vân Vân kéo Vương Nhiên lại, mắt đỏ lên nói xin lỗi với cô ấy: “Vương Nhiên, cậu biết tớ thật sự không có ý đó, chỉ là tớ quen rồi, cậu biết ông nội Hứa Đan là lãnh đạo của cha tớ, tớ quen nhìn sắc mặt cậu ấy, chỉ cần cậu ấy không vui thì tớ sẽ luôn muốn nói những lời nào đấy khiến cậu ấy vui. Tớ xin lỗi, nhưng tớ thực sự không có ý đó, thật ra trong lòng tớ cũng biết rõ ràng chắc chắn không phải kiểu vậy, nhưng tớ vẫn nói ra ngoài, tớ cũng cảm thấy bản thân mình thật đáng ghét.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-176.html.]
Nói đến đây cuối cùng nước mắt cũng thật sự rơi ra ngoài.
Vương Nhiên nhìn cô ta, chỉ cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng ghét
Cô ấy lạnh nhạt nói: “Ồ, cậu là đang nói với tôi, hôm nay cậu nói những lời đó là bởi vì muốn xu nịnh Hứa Đan mà nói, vậy ý của cậu là nói hôm nay Hứa Đan gặp được Lâm Khê, là do lỗi của cậu ta sao?”
Mặt của Chu Vân Vân trong chốc lát trở nên trắng bệch, đến cả nước mắt cũng ngừng tuôn.
Vương Nhiên “hừ” lạnh một tiếng: “Không chuyện gì là không thể công khai quang minh lỗi lạc, hành vi mà cậu ở sau lưng giở những thủ đoạn nhỏ này thực sự phải nên sửa đổi, những lời này của cậu là muốn đặt Hứa Đan vào vị trí nào? Lại nói nữa, cậu mà muốn xin lỗi, không phải là nên xin lỗi Lâm Khê sao? Tìm tôi làm cái gì?”
Cô ấy nói xong quay người muốn đi.
Thật ra cô ấy biết Chu Vân Vân tại sao lại tìm mình, chẳng qua là muốn bản thân cô ấy đồng cảm với cô ta, hiểu cô ta sau đó chuyện này cứ thế là bỏ qua.
Nhưng những người hoàn cảnh gia đình bình thường nhiều như vậy, ai cũng có thể giống cô ta như vậy à?
Hôm nay cô ta vì lấy lòng Hứa Đan mà có thể biên tạc ra những lời ác ý như vậy đối với Lâm Khê, vậy tương lai vì lợi ích của những thứ khác lại có thể làm ra những chuyện như thế nào nữa?
Vương Nhiên muốn đi, Chu Vân Vân lại không cho cô ấy đi.
Bởi vì cô ta biết bây giờ nếu như để cô ấy đi rồi thì chuyện này sẽ không thể giải quyết, cô ta sớm muộn cũng phải đối mặt.
Còn có lời vừa nãy Vương Nhiên nói “đặt Hứa Đan vào vị trí nào” cũng khiến cô ta rùng mình.
“Tớ sẽ.”
Cô ta giơ tay kéo quần áo của Vương Nhiên lại, khóc lóc nói: “Vương Nhiên, tớ sai rồi, tớ sẽ xin lỗi Lâm Khê, còn có tớ nói những lời này thật sự không có bất kỳ quan hệ gì với Hứa Đan, cậu ấy là do tớ làm liên luỵ.”
“Đúng vậy, cậu ấy chắc hẳn là rất ngạc nhiên và sững sờ, Vương Nhiên à chắc là cậu cũng biết cậu ấy rất để ý cơ hội tham dự triển lãm tranh của anh cậu, nhưng mà lại bị anh cậu dựa vào việc bài tập lớp mười hai cấp bách mà từ chối. Cậu ấy đột ngột nghe thấy anh cậu mời Lâm Khê tham dự thì không thể nào không để ý, đây là điều rất bình thường, cậu ấy vốn dĩ đã như vậy, đều là lỗi của tớ.”
“Vương Nhiên, tớ không nghĩ đến việc cậu có thể tha thứ cho tớ, chỉ là hy vọng rằng cậu vẫn có thể cho tớ một cơ hội tiếp tục làm bạn học làm bạn ký túc xá với cậu, tớ sẽ sửa sai, tớ chắc chắn sẽ nói xin lỗi với Lâm Khê, cậu phải tin tưởng tớ.”
Những lời này của Chu Vân Vân trực tiếp ném bản thân cô ta vào trong đống bụi.
Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng liên quan đến chuyện của Vương Nhiên, cô ta cũng không nói Vương Nhiên, có gì mà nhất thiết phải ở trước mặt Vương Nhiên ăn nói khép nép đến cái mức độ này?
Vương Nhiên làm gì đã từng gặp loại người như này?
Trong chốc lát cô ấy lại cảm thấy cô ta vừa đáng thương lại cảm thấy có gì đó không thích hợp, cô ấy dứt cánh tay mà cô ta đang kéo ra, quay người đi lên trước hai bước, sau đó xoay đầu nói: “Cậu yên tâm đi, nếu như cậu đang lo lắng tôi ở sau lưng cậu nói với anh tôi hay người khác chuyện không đúng này của cậu, thì cậu yên tâm, tôi không phải loại người như thế.”
Nói xong cô ấy quay lưng bỏ đi.
Ngày hôm sau là buổi chào mừng tân sinh viên của trường.
Trường học đã từng tìm tới Lâm Khê, muốn mời cô làm tân sinh viên đại biểu đọc diễn văn chào mừng, cô lại không có hứng thú với chuyện này, cho nên khéo léo từ chối.
Vì vậy ngày hôm nay buổi chào mừng tân sinh viên của trường, người làm tân sinh viên đại biểu đứng lên đọc diễn văn chào mừng là Hứa Đan.
Lâm Khê cũng gặp được hai người bạn cùng kí túc xá còn lại Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh.
Ngày hôm nay cũng không có chuyện gì khác, buổi sáng là buổi chào mừng tân sinh viên, buổi chiều là buổi họp lớp, trong lúc họp lớp giáo viên chủ nhiệm qua đây bảo mọi người cùng nhau giới thiệu bản thân, lại cùng mọi người nói bởi vì các bạn học vẫn chưa thân nhau, cho nên trước tiên cứ tạm định vài người làm cán sự lớp. Lớp trưởng là một bạn học nam, tên là Trịnh Vĩ, giáo viên chủ nhiệm gọi tên, Trịnh Vĩ lập tức đứng dậy, quay người cúi chào mọi người.
Anh ấy giới thiệu qua về bản thân một chút, giáo viên chủ nhiệm nói: “Bạn học Trịnh Vĩ là người bản địa thành phố Bắc, trước đây cũng là học sinh trường trung học phổ thông trực thuộc trường chúng ta, vì vậy đối với trường học và giáo viên của trường học cũng quen thuộc hơn, tạm thời bầu bạn ấy là lớp trưởng. Có lợi ích trong việc thích ứng với các hoạt động trong giai đoạn đầu của lớp chúng ta, đợi qua tháng này, mọi người đều quen thuộc rồi, chúng ta lại bầu chọn ra một lớp trưởng khác.”
Trịnh Vĩ nghe giáo viên giới thiệu xong lại vội vã cúi đầu chào hỏi mọi người: “Khoảng thời gian này tớ sẽ tận tâm phục vụ mời người, còn mong mọi người giúp đỡ tớ nhiều hơn. Có điều tính cách tớ thực ra không thích hợp để làm lớp trưởng, chỉ là bởi vì khoảng thời gian này các bạn học cũng vừa mới đến, đối với trường học còn chưa quen thuộc, vì vậy thầy giáo tìm tớ làm người tiến cử trước. Đợi sau này mọi người quen rồi, có nhiều người chọn lựa thích hợp hơn, tớ sẽ nhường lại chức vị này cho người có tài, giúp lớp trưởng tương lai làm một chân chạy vặt là được rồi.”
Anh ấy vừa nói vừa lau những giọt mồ hôi còn chẳng có.
Khiến cho mọi người đều cười ồ lên, không khí lớp học lập tức nhẹ nhõm hơn không ít.