Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 181
Cập nhật lúc: 2024-09-05 20:24:05
Lượt xem: 92
Mẹ Hứa vươn tay đặt lên trên vai cô ta: “Đan Đan, con phải giữ được bình tĩnh, nếu như con không giữ bình tĩnh được, không thể biểu hiện thật tốt, thậm chí còn xung đột với nó, vậy thì sau này mới thật sự không có bất kỳ khả năng nào. Mẹ đã nói với con rồi, công việc của triển lãm tranh rất bận rộn, sẽ không chỉ cần một người giúp đỡ, con quan hệ tốt với nó thì tự khắc cũng có thể có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với trợ giảng Phó và thầy Tề.”
“Hơn nữa bây giờ mới là thời gian đầu nhập học, tình hình rốt cuộc ra sao thật ra cũng vẫn còn chưa rõ, con đừng bởi vì chuyện này mà ủ rũ thành ra như vậy, chung sống tốt với con bé kia, sau đó tìm hiểu nó thêm một chút, sau này chắc chắn vẫn sẽ luôn có cơ hội. Con phải nhớ kĩ, sau lưng con còn có ông nội con và chúng ta, đây là điều mà một người sinh ra ở vùng khác như nó không có.”
Hứa Đan ngơ ngẩn một lúc, cắn môi, cuối cùng cũng gật đầu.
Thật ra không phải cô ta không hiểu đạo lý này, chỉ là lúc trước nhất thời chịu đả kích, nghĩ không thông mà thôi.
Mẹ Hứa lại khuyên cô ta một lúc, trong lòng Hứa Đan tuy vẫn chưa thoải mái, nhưng rốt cuộc cũng dần dần hồi phục lại, ở trong nhà ngủ một giấc, ngày hôm sau tinh thần cũng tốt hơn một chút, ăn xong bữa sáng liền trở về trường.
Lại nhắc đến Lâm Khê.
Cô đứng đối diện gương nhìn chằm chằm vào những dấu vết trên cổ mình, sau đó vươn tay vuốt nhè nhẹ, thở dài một hơi quay người đi đến tủ quần áo lục một lú lâu mới tìm thấy một chiếc sườn xám có hoa văn sẫm màu tím nhạt che lại được cổ cô, nhưng lại cực kỳ ôm người, làm cho cả đường nét thân hình cô đều lộ ra rất rõ ràng.
Lâm Khê mặc sườn xám xong kéo cửa bước ra ngoài phòng khách.
Cô thức dậy rất muộn, Tiểu Dã đã đi học rồi, thím Ngô chắc hẳn là đang đi chợ mua thức ăn, trong phòng khách chỉ có Lương Triệu Thành đang đứng trước bàn uống nước.
Anh nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn cô, sau đó nhìn thấy cô ăn mặc như vậy anh lập tức cau mày, ánh mắt dán chặt trên người cô trong giây lát, rồi lại ngẩng đầu nhìn cô: “Không phải hôm nay em đến trường sao?”
May mà anh nói còn tương đối hàm súc.
Thật ra Lâm Khê cũng không có ý định mặc quần áo này đi đến trường học, lại nói ngày mai phải lên lớp rồi, mùa hè nóng nực như thế này, cô còn có thể ngày qua ngày mặc sườn xám đi học sao?
Vậy có lẽ cô ở trường sẽ nhanh chóng có biệt danh mất thôi.
Có điều kẻ cầm đầu tội phạm là ai chứ?
Cô đi qua cởi cổ áo cho anh xem.
Lương Triệu Thành cúi đầu nhìn thấy những dấu vết đỏ ửng trên cổ cô, những vết đỏ ửng đó nhìn cực kỳ nổi bật.
Anh cau mày, vươn tay vuốt ve nhẹ nhàng rồi nói: “Xin lỗi.”
Tối hôm qua lúc bắt đầu anh vẫn còn rất chừng mực, nhưng sau đó cô quấn lấy anh mãnh liệt quá, anh lập tức mất khống chế.
Lâm Khê lẩm bẩm một tiếng, sau đó nắm tay anh nép vào trong lòng anh, kiễng chân lên hôn lên cằm anh, nói: “Một lát nữa chúng ta cùng nhau đi đến khu thương mại gần đây để mua một ít phấn che khuyết điểm đi, là loại phấn phủ dùng cho trang điểm.”
Lấy phấn che khuyết điểm bôi lên, sau đó xoã tóc ra, chắc là có thể che được.
Bởi vì hôm nay Nhạc Minh Tư đi đến phim trường Hoành Điếm, nếu không bà ấy chắc hẳn sẽ có, mượn qua dùng là được.
Anh “ừ” một tiếng, vươn tay ôm lấy cô nhưng sau lại thả cô ra, nói: “Đi rửa mặt rồi qua đây ăn sáng.”
Anh vẫn luôn là như vậy, khắc chế vừa đúng lúc.
Tính bóc lột rất mạnh nhưng những lúc ở bên ngoài thì lại lúc nào cũng khống chế vừa phải, sẽ không có nửa điểm sến sẩm nào.
Lâm Khê cũng không náo loạn với anh nữa, đến phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng.
Cổng phía Đông bên trường học đi khoảng mười mấy phút là có một trung tâm thương mại nhỏ.
Ăn cơm xong hai người đến trung tâm thương mại.
Anh đương nhiên chỉ đứng một bên nhìn cô chọn đồ.
Lâm Khê ở trong một quầy mỹ phẩm phía trước tìm phấn phủ, gọi cô gái nhân viên của quầy hàng giúp đỡ mang sản phẩm ra, viết một mẩu giấy, vừa chuẩn bị đi qua quầy thu ngân ở bên cạnh trả tiền thì nghe thấy ở đằng sau có người gọi cô.
“Lâm Khê!”
Lâm Khê quay đầu lại nhìn thấy phía đối diện theo đường chéo bên kia là Vương Nhiên, còn có Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh cùng ký túc xá.
Cô cười sau đó gật đầu với bọn họ.
Ba người bọn họ đi qua chỗ cô.
Vương Nhiên cười nói: “Lúc nãy cũng không dám nhận, nhìn nhiều lần mới dám gọi cậu. Lâm Khê à, cậu ăn mặc như này xinh đẹp quá đi, hoá ra lúc cậu ở một mình lại là dáng vẻ như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-181.html.]
Lúc Lâm Khê ở một mình không phải dáng vẻ như vậy, nhưng chuyện này cũng không dễ giải thích, cô cũng không có chút ngại ngùng nào mà mỉm cười với cô ấy.
Sau đó giới thiệu Lương Triệu Thành cho Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh: “Đây là chồng của tớ.”
Rồi lại giới thiệu cho Lương Triệu Thành nghe: “Đây là hai người bạn cùng phòng ký túc xá khác của em, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh, các cậu ấy một người là người Giang Tô Chiết Giang, một người là người Hoa Bắc.”
Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh lại chưa từng nghe nói đến chuyện kết hôn của Lâm Khê cho nên sẽ cực kỳ kinh ngạc, sau đó tò mò lại có chút ngại ngùng chào hỏi Lương Triệu Thành.
Có điều chào hỏi xong Vương Nhiên lại cùng Lâm Khê nói: “Bọn tớ đi bên kia xem chút quần áo, hai người cứ từ từ đi dạo nhé.”
Nói xong kéo Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh đi.
Tôn Minh Minh nói: “Cậu vội cái gì chứ, còn chưa nói chuyện được vài câu.”
Vương Nhiên cười nói: “Buổi chiều hôm nay chồng của Lâm Khê phải đi rồi, đương nhiên phải để thời gian cho hai người bọn họ chứ, chúng ta tham gia vào làm gì.”
“Cậu biết Lâm Khê kết hôn rồi à? Chuyện lớn như vậy cậu lại không nói với chúng tớ.”
Ánh mắt của Tôn Minh Minh vẫn còn đang đặt trên bóng người phía trước của Lâm Khê và Lương Triệu Thành, vỗ vào người Vương Nhiên.
“Chuyện này đương nhiên phải để Lâm Khê tự nói rồi.”
Vương Nhiên cười nói: “Nếu không tớ sẽ trở thành bà cô lắm chuyện đúng không?”
Chủ yếu là cô ấy đã thực sự bị Chu Vân Vân dọa sợ rồi.
Hai người lại quấn lấy Vương Nhiên hỏi một lúc, nhưng thật ra Vương Nhiên biết cũng có hạn, còn cái gì cũng không thể nói, chỉ nói rằng: “Tớ làm sao biết được, tớ chỉ gặp cậu ấy hơn các cậu có một chút, đợi buổi tối cậu ấy về thì hai cậu hỏi cậu ấy là được mà.”
Tôn Minh Minh cảm thán: “Đây đúng là người với người không thể so sánh, các cậu xem, cấp ba của chúng ta là như thế nào, mỗi ngày vì bài thi văn hóa mà phát sầu, làm đề luyện đề mệt thành chó, lại còn lo lắng kỳ thi chuyên ngành không so được với người khác, cũng không dám thư thả. Nhưng các cậu nhìn cấp ba của người ta xem, bài thi tác phẩm chuyên ngành thì xuất bản tập hoạ, bài thi văn hoá lại có thể thi được đứng thứ năm toàn tỉnh, còn là thủ khoa của thành phố, thuận tiện còn kết hôn luôn rồi, chồng còn là người đẹp trai như vậy, đây là cùng một thế giới sao?”
Nói xong cô ấy bày ra dáng vẻ rất chi là u sầu.
Vương Nhiên cười “hì hì”, nói: “Cậu muốn thi được thu khoa không dễ, muốn kết hôn còn không dễ sao? Trở về tớ giới thiệu cho cậu, một đống luôn.”
Tôn Minh Minh: ...
Đây là lời nói của một con người à?
Vào buổi chiều Lâm Khê trở lại trường học.
Lần này cô đổi thành một chiếc váy bình thường, Tôn Minh Minh nhìn thấy còn cực kỳ tiếc nuối: “Thật ra bộ sườn xám lúc nãy rất đẹp mà, không phải chúng ta là sinh viên khoa Mỹ thuật sao? Thẩm mỹ chắc hẳn cũng phải nên đi trước thời đại, không cần phải cố ý khiêm nhường như vậy.”
Cô ấy chỉ thuận miệng nói như vậy, không nghĩ tới Triệu Ức Tuyết lại nói theo sau, cô ấy cười nói: “Vốn dĩ nhìn cậu mặc sườn xám tớ còn đang vui vẻ, lúc này tớ còn mang mấy bộ sườn xám qua đây, nghĩ là nếu như cậu mặc thì tớ sẽ mặc cùng cậu.”
Bình thường Triệu Ức Tuyết cực kỳ dịu dàng ít nói, nhưng lần này ngoài ý muốn lại nói nhiều với Lâm Khê hơn một chút, nhưng cô ấy đối với việc Lâm Khê kết hôn hay không kết hôn thì lại không có hứng thứ gì, ngược lại cô ấy lại hỏi cô bộ sườn xám mà cô mặc buổi sáng, hỏi cô trở về có thể mang đến cho cô ấy xem không.
Đương nhiên Lâm Khê đồng ý với cô ấy, sau đó có lẽ là bởi vì biểu đạt cảm ơn, Triệu Ức Tuyết kéo Lâm Khê cùng nhau đi xem sườn xám của cô ấy.
Mở chiếc vali ra, không chỉ là mấy bộ, trải lên trên giường, tròn trĩnh có mười mấy bộ, mọi loại màu sắc, mọi loại thêu thùa hoa văn gì cũng đều có, thanh tú nhã nhặn, hoa lệ lộng lẫy, phong cách nào cũng có, mọi người nhìn thấy xong đều kinh ngạc.
Tôn Minh Minh nói: “Cậu là cô chủ từ đâu tới vậy? Đây đều là của cậu à? Mấy bộ này, là thuần thủ công đúng chứ?”
Cô ấy sờ hoa văn trên một bộ sườn xám màu tím, hỏi.
Triệu Ức Tuyết mím môi cười nói: “Cô chủ gì chứ, chỉ là trước đây bà ngoại tớ từng là nghệ nhân thêu thùa, sau này ở trong nhà mở một cửa tiệm sườn xám, một nhà nhà tớ đều làm cái này. Tớ cũng biết làm, cái này, cậu sờ cái này đi, đây là tớ tự thêu đó, mấy cái này tớ đều biết làm.”
Nói xong thở dài một hơi: “Vốn dĩ tớ có rất nhiều, tiếc là mẹ tớ không cho tớ mang qua đây, nói là mang đi cũng không có cơ hội mặc, vì vậy tớ cũng chỉ mang mấy bộ.”
Mọi người: ...
Tôn Minh Minh cảm thán: “Vốn dĩ tớ còn tưởng rằng Lâm Khê đã là một báu vật, hoá ra cậu cũng là một báu vật, tầm thường chỉ có một mình bản thân tớ mà thôi.”
Mọi người đều cười phá lên.
Lâm Khê vỗ nhẹ Triệu Ức Tuyết: “Đến nhà tớ mặc, cậu muốn mặc như nào thì mặc như thế.”
Cô cảm thấy cô hình như càng ngày càng thích cuộc sống vườn trường rồi.
Còn có, cô cảm thấy chắc chắn Nhạc Minh Tư sẽ thích cô bé này, cũng không nói ra được là tại sao, chỉ là cảm giác mà thôi.