Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 200
Cập nhật lúc: 2024-09-05 20:24:31
Lượt xem: 91
Lương Triệu Thành suy nghĩ một hồi mới hỏi cô: “Cho nên, những lời đồn về Diệp Mỹ Dung có liên quan đến em sao?”
Lâm Khê quay đầu liếc nhìn anh, sau đó lấy túi treo lên cây treo quần áo bên cạnh, lúc này mới đến mép giường ngồi xuống, tay ấn lên giường, chân đung đưa, ngẩng đầu nhìn anh, cười duyên nói: “Hiện tại sắc mặt và giọng điệu nói chuyện của anh giống như người chính nghĩa biết có người làm chuyện xấu nên chạy tới chất vấn em vậy.”
Lương Triệu Thành:
Anh hết cách với cô, đành phải im lặng một lát, sau đó mềm giọng nói: “Không có, chỉ là tò mò, muốn biết mấy lời đồn mệnh mang hung thần, mang tai ương đẫm m.á.u liên quan đến Diệp Mỹ Dung có liên quan đến em hay không.”
Tin anh tra được là truyền ra từ nhà họ Trần.
Lúc nhà họ Trần và Diệp Mỹ Dung ầm ĩ chuyện ly hôn nhất cũng không thấy người nhà họ Trần dùng chiêu này, nếu người nhà họ Trần có đầu óc như vậy sẽ không để nhà và nhà máy bị như tình trạng như giờ.
Cho nên ban đầu anh vẫn luôn nghĩ là Bảo Vịnh Mai.
Hiện tại ngẫm lại, Bảo Vịnh Mai cũng không phải người có tính cách này.
Lâm Khê bật cười, nhìn anh cười, chờ anh đi qua cúi đầu hôn cô thì cô mới bám vào bờ vai của anh, ngồi quỳ lên, nhẹ nhàng cọ môi anh, nói: “Chỉ liên quan một chút, chỉ là em chỉ điểm chị Bảo một chút, sau đó đều là chị ấy làm. Anh xem, người bên ngoài cũng không biết là em.”
Nói xong thì nghiêng đầu, đôi môi mềm mại lướt qua anh, dẫn đến một mảnh tê dại.
Cái này gọi là chỉ liên quan một chút?
Lương Triệu Thành cạn lời.
Lâm Khê nhẹ giọng cười nói: “Bản thân em cũng không biết mình lại có nhiều ý đồ xấu như vậy, cho nên sau này anh có gì với người phụ nữ khác, nếu có chuyện như vậy, đến lúc đó khẳng định em sẽ gài c.h.ế.t các anh. Em không giống chị Bảo, vì gia đình và con nên phải nhịn, chuyện này nếu xảy ra với em, em sẽ khóa c.h.ế.t hai người họ, không thì cũng phải khoá c.h.ế.t người phụ nữ kia và cha mẹ chồng cho bà ta vào nhà, không phải bọn họ thích cháu trai sao? Để cho bọn họ mỗi ngày cùng cháu trai, cùng Diệp Mỹ Dung hành hạ lẫn nhau, xem cuộc sống của họ có thể vui vẻ đến nhường nào.”
Lương Triệu Thành :
“Bỏ đi.”
Anh bắt lấy cô, cúi đầu hôn cô một lát: “Khiến người phụ nữ kia biến mất cũng tốt, việc này cứ vậy mà qua. Còn nữa, đừng có chuyện gì cũng bao hàm chúng ta, anh sẽ không thích người khác, người khác không tính kế được anh.”
Lâm Khê muốn nói, sao anh tự tin vậy.
Nhưng cô lại thật sự thích sự ung dung của anh, giống như không có ai khiến cô cảm thấy đáng tin và đáng dựa dẫm hơn.
Cô thích anh như vậy.
Cô túm quần áo anh, cúi đầu cắn anh, tay anh bỗng dưng nắm chặt, trên mặt xuất hiện sắc mặt nín nhịn, sau đó ôm cô lên, cắn cô.
Tháng 11, Tân An thời tiết vẫn ấm, Lâm Khê hoặc là ở nhà làm việc, hoặc là đi ra ngoài gặp nghệ thuật gia đã hẹn, Lương Triệu Thành lo lắng cho an toàn của cô nên tìm vệ sĩ kiêm tài xế cho cô, bản thân không rảnh thì bảo người vệ sĩ kiêm tài xế kia đi cùng cô, Lâm Khê cảm thấy, đãi ngộ của mình thật là cao quá.
Mà lúc hai người ở nhà, bởi vì trong nhà không có những người khác nên nhiều khi đều không quá phân ra ngày hay đêm.
Sau khi triền miên, Lâm Khê tỉnh lại trong lòng anh, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó đưa tay sờ râu anh, anh nghiêng mặt rồi tỉnh lại, theo bản năng nắm tay thật chặt, sau đó cúi đầu nhìn cô.
Lâm Khê ở trong n.g.ự.c anh điều chỉnh một vị trí thoải mái hơn, cười rồi thấp giọng nói: “Em biết tại sao anh thích em.”
Lương Triệu Thành :???
“Vì sao?” Anh rất phối hợp hỏi.
“Bởi vì người khác đều cảm thấy anh rất nghiêm túc lại còn không gần sắc đẹp, các cô ấy nghiêm chỉnh mà tìm lãnh đạo giới thiệu, muốn bàn chuyện cưới hỏi với anh, nhưng trên thực tế anh lại thích em như vậy.”
Cô cười nói: “Có phải không?”
Trên thực tế đương nhiên không phải.
Nhưng cô thích nghĩ như vậy thì cứ nghĩ như vậy đi, cho nên anh ôm cô khẽ “ừ” một tiếng, Lâm Khê lại nói: “Em chính là độc nhất vô nhị, anh chỉ thích một mình em.”
Lương Triệu Thành cúi đầu nhìn thấy cô cong khóe môi, lông mi trên đôi mắt to to cong vút như lông vũ, trong bóng tối vẫn nhìn rõ đuôi lông mày nơi khóe mắt kiều diễm và quyến rũ, anh không hiểu sao lại tim đập thình thịch, cô luôn có vô số khoảnh khắc có thể khiến tim anh đập thình thịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-200.html.]
“Ừ.”
Anh ôm chặt cô hơn chút: “Chỉ thích một mình em, có điều, chịu nổi sao?”
Lâm Khê khẽ ngâm nga, muốn đẩy anh ra rồi lại rất nhanh mà đắm chìm vào.
Cuộc sống như vậy luôn vô cùng tốt đẹp.
Phong phú, đầy đủ còn có người yêu bên cạnh vô cùng yêu thương chiều chuộng, tự nhiên mà đòi hỏi, lúc Lâm Khê đếm ngày cũng nghiêm túc, nghiêm túc làm việc nghiêm túc đối xử với người bên cạnh, quý trọng mỗi một khắc mỗi một giây. Bộ dáng này, khí chất cả người lại trầm tĩnh đi rất nhiều, dù là Tôn Văn Thục nhìn thấy cô cũng vô cùng kinh ngạc cảm thán, sao mỗi lần thấy cô, hình như cô lại đẹp hơn rất nhiều.
Không chỉ có Tôn Văn Thục cảm thấy như vậy, người khác cũng giống vậy.
Một lần Lâm Khê đến trung tâm văn hóa gặp chủ tịch hiệp hội thư hoạ, lại trò chuyện với hai hoạ sĩ tuổi trẻ, lúc ra tới đại sảnh gặp được một người đàn ông ước chừng ba mươi mấy tuổi, chải kiểu tóc xem như cũng được nhưng có hơi sến tiến đến gần.
Người đàn ông tự giới thiệu, nói là người phụ trách xí nghiệp X ở Hồng Kông, tới Tân An xem dự án đầu tư, nhìn thấy cô đẹp đến kinh ngạc nên hỏi cô có thời gian không, anh ta ở khách sạn Nam Hải ở đối diện. Hỏi cô có hứng thú cùng đi ăn bữa cơm không, bởi vì anh ta muốn giới thiệu cho cô một vị đạo diễn Hồng Kông nổi tiếng, lúc này ông ta cũng vừa khéo ở khách sạn Nam Hải.
Lâm Khê biết khách sạn Nam Hải, là khách sạn năm sao dùng để ngoại giao có sớm nhất Tân An.
Nhưng lần đầu tiên bắt chuyện mà lại trực tiếp mời cô cùng anh ta vào khách sạn?
Không lẽ đầu óc người này có vấn đề?
Lâm Khê nói: “Xin lỗi, không có hứng thú.”
Không có hứng thú gặp đạo diễn, càng không có hứng thú đóng phim.
Nếu cô muốn đóng phim, lúc trước có một vị đạo diễn đến nhà tìm Nhạc Minh Tư, nhìn thấy cô cũng vô cùng giật mình, từng hỏi cô có ý định đóng phim không, cô đều từ chối thẳng.
Lâm Khê không thích ánh mắt người này nhìn mình, càng không muốn để ý anh ta.
Cô tránh đi, trực tiếp đi ra đại sảnh.
Nhưng không ngờ người nọ lại trực tiếp đi theo cô cùng ra đại sảnh, ra cửa thấy cô phải đi thì vội tới bắt lấy cánh tay cô.
Lâm Khê tránh ra, vệ sĩ kiêm tài xế vẫn luôn chờ ở bên ngoài nhìn thấy tình huống này lập tức đi lên, một tay bắt lấy người đàn ông kia, kéo anh ta ra sau vài bước, người đàn ông kia kêu to “Cướp à, anh là ai hả”, sau đó, sau đó trong lúc lôi kéo đã bị vệ sĩ ném lên đất.
Lâm Khê:
Sau đó trong đại sảnh lại có mấy người vội vàng đi ra.
Người đàn ông kia hô về phía người đi đầu: “Anh ba, anh gọi người đến bắt người này, anh ta là cướp!”
Lâm Khê quay đầu, sau đó nhìn thấy một người rất quen, Quách Tự Văn của công thương nghiệp Hoà Cơ.
Phía sau còn có nhân viên làm việc ở phòng quốc nội, trợ lý đặc biệt Vương Phú Hữu.
Quách Tự Văn và Vương Phú Hữu đều có vẻ mặt kinh ngạc và bất ngờ.
Hai người đàn ông phía sau Quách Tự Văn đã xông lên muốn bắt vệ sĩ của Lâm Khê, Lâm Khê vội xua tay: “Ông Quách, anh ấy là vệ sĩ của tôi, vừa rồi anh này muốn lôi kéo tôi, vệ sĩ của tôi hiểu lầm, sợ anh này muốn sàm sỡ tôi nên mới kéo anh ta ra.”
Quách Tự Văn:
Ông ấy vội vàng bảo hai người kia dừng tay, bảo bọn họ đi đỡ người đàn ông còn đang nằm trên mặt đất kia, sau đó thấy vết bầm trên mặt anh ta, biểu cảm bỗng chốc một lời khó nói hết.
Người đàn ông được đỡ dậy vẫn hùng hùng hổ hổ, nói là muốn đưa vệ sĩ của Lâm Khê đến đồn cảnh sát, khiếu nại anh ấy đánh người giữa đường thì bị Quách Tự Văn quát bảo ngưng lại, sau đó để hai người kia đưa anh ta lên xe đi trước.
Ông ấy nhìn về phía Lâm Khê, xin lỗi: “Con người em họ tôi khá vụng, cô Lâm đừng để ý.”
Thật ra Lâm Khê sẽ không để ý.
Nói thật, thấy anh ta bị ném lên đất lại hét lớn kêu to thì cô còn thấy có chút vui.
Nhưng lại nghĩ đến nếu là cô gái khác, không mang vệ sĩ không có ai đi cùng, nếu như bị người này kéo lấy, sau đó sẽ xử lý như thế nào?