Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 225
Cập nhật lúc: 2024-09-06 19:48:38
Lượt xem: 87
Bà ấy quay đầu nhìn ông nội Chiến bà nội Chiến, nói: “Cha, mẹ, chuyện này hai người thấy thế nào?”
Ông nội Chiến tỏ ra hung dữ nói: “Nếu đã khinh thường nhà chúng ta đến như vậy, việc cưới xin này không cưới cũng được, trong vòng mười dặm bát hương (*) đây, có rất nhiều chàng trai tốt, đàn ông tìm không được vợ cũng thôi đi, cô còn lo lắng Dung Dung tìm không được đối tượng?”
(*)Ý chỉ các làng xóm trong vòng mười dặm, rất nhiều, khắp nơi
Mọi người: ...
Cho dù là đang ở dưới một bầu không khí như vậy, Lâm Khê cũng suýt chút nữa nhịn không nổi mà cười lên.
Vợ bác cả Chiến thực sự là vừa gấp gáp vừa buồn phiền.
Bà ta nói: “Nhưng Dung Dung ở Xuân Thành lại không có bất cứ nền móng gì, vẫn phải tìm một người tốt một chút sau này mới có những ngày tháng sống tốt. Nếu như tìm phải một người công nhân giống nó, đến cả chỗ ở cũng không có, Dung Dung của chúng ta cũng không sợ chịu khổ, nhưng cả một nhà đó mấy người sống trong mỗi hai ba căn phòng, còn muốn hầu hạ chăm sóc cả già trẻ gái trai thì làm sao mà sống yên ổn được?”
“Người ta có thể sống được, nó làm sao mà không sống được?”
Ông nội Chiến tức giận nói: “Cô cảm thấy ngày tháng sống không tốt thì kêu nó quay về, sau đó tìm người trên thị trấn sắp xếp công việc cho nó, vậy không phải sẽ có ngày tháng sống tốt sao? Tại sao phải liều mạng đi đến Xuân Thành, bây giờ đi Xuân Thành lại không đủ rồi, lại còn muốn gả cho gia đình cán bộ nhà người ta mới vừa lòng, vậy sau này thì sao? Không thành thực yên ổn mà sống, cứ muốn trèo cao, trèo cao tốt như thế à? Cũng không sợ bước hụt.”
Nói đến đây ông ấy gấp gáp dừng lại, sau đó đổi giọng chữa lại, nói: “Lơ lửng trèo lên cao, ngày tháng của cô còn có thể sống yên ổn được sao?”
Ông ấy chữa lại nhưng những lời nói phía trước ông ấy nói đều khiến cho sắc mặt mọi người phải có chút thay đổi.
Vợ bác cả Chiến nghẹn lại, khuôn mặt kìm nén đến bừng đỏ.
Mặt của Chiến Dung Dung cũng đỏ ửng, cô ấy vội vàng nói: “Ông nội, cháu không sợ chịu khổ, cháu cũng không phải chịu khổ gì, chuyện này cháu sẽ giải quyết, cháu sẽ thành thực yên ổn sống qua ngày.”
“Được rồi.”
Lúc này đây Nhạc Minh Tư mới lên tiếng: “Cha à, cũng không cần phải tức giận lớn như vậy, nếu như nhân phẩm nhà người ta không tốt, vậy quả thực không thể kết hôn, chuyện này trở về con sẽ hỏi Dung Dung xem sao, xem xem có cần phải gặp mặt một chút không.”
Bà ấy nhìn Chiến Dung Dung, dịu dàng nói: “Tối nay thím phải quay trở về Xuân Thành, nhưng qua mấy ngày nữa phải đi thành phố Bắc rồi, nếu như cháu đồng ý, thì hai ngày này qua Xuân Thành tìm thím.”
Nói rồi lại nhìn về hướng ông nội Chiến: “Cha à, nếu hai người có thời gian thì cũng cùng nhau qua một chuyến, cùng nhau đi xem gia đình nhà người ta đi.”
“Không cần.”
Ông nội Chiến nghiêm mặt vừa mở lời liền từ chối.
Lâm Khê cười nói: “Thật ra gặp mặt một chút cũng không việc gì cả, mấy ngày nay cháu cũng ở Xuân Thành, sau này cơ hội quay về bên này sợ là rất ít, cháu cùng hai người đi dạo một chút, chỉ là thời tiết có hơi lạnh.”
Ông nội Chiến còn muốn nói cái gì, vợ bác cả Chiến đã vội không kịp mà đáp ứng ngay.
Trên tàu hoả Nhạc Minh Tư vẫn luôn trầm mặc.
Lâm Khê dỗ dành bà ấy, ôm lấy cánh tay bà ấy nói: “Dì Nhạc, chuyện này dì cũng đừng quá đặt vào trong lòng, ông nội Chiến và bà nội Chiến đều rất tốt, con thấy Dung Dung cũng không tệ, đợi chị ấy qua đây, chúng ta cùng giúp chị ấy xem xem người nhà gia đình kia được hay không được. Nếu không thì nhờ người giới thiệu cho chị ấy một người khác, chị Dung Dung lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng không tệ, chắc chắn là không khó tìm đối tượng, nếu như chị ấy thật sự không tồi, vậy con cũng sẽ tìm hiểu thêm chút, thật ra công ty của anh Lương có rất nhiều người còn độc thân đó, điều kiện đều tốt cả, cũng có thể xem xem có phù hợp với chị ấy hay không.”
Nhạc Minh Tư nghe cô nói như vậy liền bật cười, lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là dì có chút quen thuộc. Tiểu Khê, thật ra rất nhiều chuyện, bao gồm chuyện Dung Dung hồi bé, dì chiếu cố bọn họ hơn nhiều chút cũng không phải không thể, nhưng mà suy cho cùng dì cũng không phải mẹ ruột của nó, không thể nào đối với nó như con ruột của mình được. Sự chiếu cố thường xuyên, đối với bọn họ mà nó, thật ra cũng không phải chuyện tốt, giống như cha con vậy, không phải trưởng thành rất rất tốt sao? Nếu như bởi vì dì, ảnh hưởng đến tâm tính của bọn họ, ngược lại đó sẽ là lỗi sai của dì mà thôi.”
Vì vậy bà ấy chỉ ủng hộ việc bọn họ đi học, từ trước qua lại đến gặp mặt cũng không muốn gặp bọn họ.
Lâm Khê cười nói: “Con biết.”
Người nhà họ Nhạc, đối với giáo dục con cái đều có chút kiên trì cổ quái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-225.html.]
Nhà họ Nhạc vốn dĩ ở đại viện quân khu của Xuân Thành, nhưng sau khi ông Nhạc nghỉ hưu, một nhà đều chuyển đến một ngôi biệt thự lớn ở Đông Thành mà sống.
Nhạc Minh Tư ở Xuân Thành lại có một ngôi nhà khác, có điều sau khi bà ấy chuyển đến thành phố Bắc, ngôi nhà đó đã trống không, lần này bà ấy về đây mới mấy ngày thì đã đồng ý với ông Nhạc, trực tiếp ở lại trong nhà.
Còn về Lâm Khê, sau khi Nhạc Minh Tư hỏi qua ý kiến của Lâm Khê và Lương Triệu Thành thì trực tiếp đặt phòng khách sạn cho bọn họ.
Nhạc Minh Tư đưa Lâm Khê và Lương Triệu Thành đến phòng khách sạn thì mới rời đi, lúc rời đi Lâm Khê còn cho bà ấy một cái ôm, sau khi Nhạc Minh Tư cứng người trong giây lát mới ôm lấy cô, khoé mắt lấp lánh những giọt nước mắt ẩn hiện.
Từ khi biết mình có một đứa con gái này, đến khi hai người gặp nhau, nhưng lại có khoảng cách chung sống, rồi lại giống như những người bạn bè, giống như bây giờ, đã đi qua hơn một nửa năm.
Bà ấy hít một hơi thật sâu, vỗ nhẹ Lâm Khê rồi đẩy cô ra, nói: “Mấy ngày hôm nay không phải ngồi trên tàu hoả thì lại là gấp rút đi đường, hôm nay nghỉ ngơi cẩn thận, ngày mai dì lại qua đây đón các con qua nhà họ Nhạc.”
Lâm Khê đáp ứng.
Cô đưa mắt nhìn theo bà ấy rời đi, quay đầu đưa tay đặt vào trong tay của Lương Triệu Thành đang đứng ở bên cạnh, sau đó cùng nhau đi vào khách sạn.
Vào trong phòng, Lương Triệu Thành nhấc va li đặt lên trên bàn gỗ dài, sau đó mở ra thu dọn đồ đạc, Lâm Khê lại từ phía sau lưng ôm chầm lấy anh, Lương Triệu Thành dừng lại, tay đặt lên đôi bàn tay đang ôm lấy eo anh của cô, xoa xoa rồi dịu dàng nói: “Sao vậy?”
Hành trình đi Liễu Châu, cô hình như đa cảm nhiều hơn.
“Em rất yêu anh.” Lâm Khê nhẹ giọng nói.
Lương Triệu Thành sững người, hơi kéo tay cô ra, quay người, ngồi lên trên bàn gỗ dài sau đó kéo cô lại, rồi lại hỏi: “Sao vậy?”
Ngữ khí lại nhẹ nhàng khàn hơn vài phần.
Lâm Khê ngẩng đầu nhìn anh.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô nhìn anh cứ dường như nhìn không đủ vậy.
Cô rướn người sang hôn lên môi anh, lúc bị anh ôm chặt lấy lại lùi ra, nói: “Trước đây mẹ em nói với em, cho dù là có thích một người đàn ông đi chăng nữa thì cũng phải biết điều một chút, đừng để cho đối phương biết được, nếu không người ta có thể sẽ coi thường con, hoặc là lúc con nói với người ta cũng không cần vội, phải linh hoạt tự nhiên. Nhưng mà em cảm thấy đó có khả năng là đối với một người đàn ông bình thường, hoặc là, một tình yêu chơi đùa, nhưng giờ em thay đổi chú ý rồi, vào thời điểm em yêu anh, mỗi ngày em đều phải nói với anh rằng em rất yêu anh, cực kỳ cực kỳ yêu anh.”
Cô nói xong lại rướn người lên hôn anh, dịu dàng mà dây dưa, vừa ao ước vừa triền miên, lửa nóng trong người Lương Triệu Thành trong chốc lát toàn bộ đều bị khơi dậy.
Nhưng mà anh biết cô cần giải tỏa, cho nên anh vẫn khắc chế mà ôm lấy cô, phối hợp với cô, có dùng lực nhưng lại khắc chế tiết tấu mà hôn cô, hôn cô đến nỗi cô mềm nhũn ngả vào trong lòng anh, sau đó anh mới ôm cô nói: “Anh cũng sẽ yêu thương em, tin tưởng anh.”
Giọng nói nhỏ và khàn nhưng dường như lại đi sâu vào trong lòng người.
Lâm Khê đương nhiên tin tưởng anh.
Anh lúc nào đối với cô cũng tràn đầy nâng niu trân trọng.
Gương mặt cô dựa vào cằm anh, dụi dụi vào trong xương quai xanh của anh, dịu dàng cất tiếng: “Hôm nay vào bên trong được không? Cũng không cần các biện pháp phòng tránh khác, em muốn có một đứa con.”
Anh sững người, thứ dục vọng vốn đang dâng lên lại dần dần tụt xuống.
“Tiểu Khê?”
Anh kéo cô ra, tỉ mỉ mà nhìn cô: “Em đang lo lắng điều gì?”
Lâm Khê không cất tiếng.
Anh xoa xoa tóc cô, dịu dàng nói: “Bất kể có chuyện gì cũng đều có thể nói với anh.”
Lâm Khê nhoài vào lòng anh, qua một lúc lâu mới nói: “Chính là hôm qua gặp được ông nội Chiến và bà nội Chiến, trong lòng em đột nhiên có chút quẫn trí. Em đột ngột đến nơi này, tuy là bây giờ rất chân thực, em yên ổn ở bên đây, nhưng mà cảm thấy sinh mệnh có chút vô thường, em không có lo lắng điều gì, chỉ là nghĩ, trân trọng mỗi ngày của hiện tại, có điều gì mong muốn, hay điều gì muốn làm, đều sẽ nghiêm túc đi làm. Thật ra có một đứa con cũng tốt, dù sao sẽ có người giúp em trông, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp học hành và công việc của em.”