Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-20 20:42:16
Lượt xem: 141
Bà nội Lâm qua đời vào tháng Năm, thanh toán xong hoá đơn bên bệnh viện, khi đó tiền gửi ngân hàng vẫn còn có ba nghìn một trăm đồng, sau đó tháng Sáu và tháng Bảy lại tổng cộng thu được hai nghìn ba mươi đồng tiền thuê nhà, như vậy tổng cộng có năm nghìn một trăm ba mươi đồng.
Bây giờ đang là năm hai nghìn lẻ chín, năm nghìn một trăm ba đồng cũng đã được coi là một số tiền lớn rồi.
Sau đó là bà nội Lâm qua đời, Lâm Khê kiểm tra ghi chép sổ kế toán. Chuyện hậu sự của bà nội Lâm, Lâm Khê bên này không chi một chút tiền nào, bên trên có ghi chú thích viết rằng đều là do Lương Triệu Thành chi trả.
Vậy chắc hẳn là anh tạm ứng tiền ra rồi.
Còn có tháng Sáu và tháng Bảy, nguyên chủ trước sau cũng đưa hai nghìn đồng tiền cho Trương Tú Mai, một phần là để cho phí sinh hoạt, một phần là tháng Bảy sau khi người nhà họ Chu qua đây, đưa cho Trương Tú Mai sắm thêm quần áo cũng như đồ dùng thiết yếu hàng ngày cho Chu Mỹ Châu và Chu Gia Bảo, tiếp đến lại có mẹ đẻ của Trương Tú Mai là bà Trương, nói rằng cháu trai trong nhà cưới vợ nên qua đây mượn một nghìn đồng mang đi.
Ngoài ra nguyên chủ trước sau cũng đưa cho mẹ đẻ của Hạ Hướng Viễn là thím Hạ một nghìn hai trăm đồng tiền.
Bây giờ trong sổ tiết kiệm ngân hàng còn thừa lại ba trăm đồng, trong ngăn kéo còn có một trăm hai lăm đồng năm hào.
Tổng cộng là bốn trăm hai mươi lăm đồng năm hào.
Lâm Khê:
“Lâm Khê” trước đây quả lại một tán tài đồng tử nha (1)!
(1)Tán tài đồng tử: Đồng tử – Những trẻ em từ khi còn là thai nhi trong bụng mẹ đến đủ mười hai tuổi, vì nguyên nhân nào đó phải vong mạng đều được gọi chung là đồng tử. Tán tài– Tài sản có thể bị phân tán, tiền tài bị hao hụt, không giữ được của cải.
Thảo nào Trần Dã lại mang một bộ mặt phẫn nộ hận rèn sắt không thành thép như thế này.
Chỉ còn lại bốn trăm hai mươi lăm đồng năm hào, cho dù có là năm hai nghìn lẻ chín đi chăng nữa, cô mang theo một đứa trẻ mười tuổi cho ăn cho mặc cho đi học, cũng không dễ dàng gì nhỉ?
Còn có Lương Triệu Thành kia, hậu sự của bà nội cô cô còn nợ tiền anh, cũng không nên coi không có chuyện gì chứ?
Bên này Trương Tú Mai đã nghe đến đơ người ra rồi.
Bà ta không phải là người có đầu óc linh hoạt hay sao, lúc này đây mở to mắt nghe Lâm Khê nói từng lời từng lời một, bà ta cảm thấy không đúng, Lâm Khê nó, nó là đang nói với bản thân bà là, nó bệnh khoẻ rồi nên bây giờ muốn đuổi bà ta, muốn đuổi cả một nhà bà ta đi?
Lại còn tính toán số tiền lúc trước?
Bà ta là mẹ ruột của nó đấy.
Nhưng mà kêu bà ta trực tiếp phản bác lại thì bà ta lại nói không ra lời.
Mặc dù là mẹ ruột nhưng bà ta với đứa con gái lớn này suy cho cùng vẫn là ngăn cách tận mười mấy năm, cứ như bà ta với mẹ chồng trước đây ngăn cách tận một ngọn núi vậy, cho dù là bà mẹ chồng trước đây có c.h.ế.t đi rồi thì ảnh hưởng tâm lý vẫn là còn ở đấy.
Các loại cảm xúc ở trong đầu xung đột, cuối cùng về sau cũng mở được miệng ra, chỉ ấp úng nói: “Tiểu Khê, cơ thể con không tốt, làm sao có thể tự mình nấu cơm giặt quần áo được chứ? Mẹ là mẹ con, mấy chuyện như này để mẹ làm là được rồi.”
“Không cần đâu.”
Lâm Khê trực tiếp từ chối, nói: “Cơ thể con đã tốt hơn rất nhiều rồi, hơn nữa hai ngày nữa con sẽ gọi dì giúp việc qua đây.”
“Thật ra mợ à, có thể là do mợ còn chưa biết, con vào lúc trước khi bà nội lâm chung đã đáp ứng với bà nội, sẽ không thừa nhận mối quan hệ với mợ nữa. Chỉ là trước đây mợ qua đây, con sinh bệnh, không có sức để nói rõ ràng với mợ, đúng lúc trong nhà dì giúp việc lại xảy ra chuyện không ở đây được cho nên cứ chậm trễ kéo dài đến tận bây giờ. Đây cũng là điều mà trước đây vì sinh bệnh làm chưa thỏa đáng, bây giờ con đã khoẻ lại rồi, nghĩ đến việc đáp ứng sẽ không qua lại với nhà mợ, nhưng nhà mợ vậy mà kéo đến nhiều người sống ở toà nhà của chúng con, vừa nghĩ đến đây, con đã không ngủ nổi, chỉ sợ bà nội dưới đó không yên lòng, phải bò lên đây trách phạt con.”
Sắc mặt Trương Tú Mai biến đổi.
Mẹ chồng trước đây tuy rằng đã c.h.ế.t nhưng bóng đen tâm lý với bà ta thì vẫn còn, cứ nghe đến là di ngôn của mẹ chồng trước đây thì trong lòng bà ta cũng biết đây chắc hẳn là sự thật, vì vậy vừa nghe Lâm Khê nói như vậy, m.á.u trong người đều từng đợt từng đợt dồn lên mặt.
“Tiểu Khê, nhưng mẹ là mẹ ruột của con mà.”
Trương Tú Mai rơi nước mắt: “Con là do mẹ sinh ra mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-4.html.]
Lâm Khê: Bà không phải là mẹ ruột của tôi đâu nha
Đứa con mà bà sinh ra kia đã bị bà hại c.h.ế.t rồi đó ạ.
Cô vội giơ tay lên xua, nói: “Ai da bà nội không phải nói, năm đó mợ trong lúc tái hôn đã ký thư cắt đứt quan hệ rồi sao, trong công xã cũng đã đóng dấu đỏ rồi, lời của bà nội nói con cũng không thể không nghe, Tiểu Dã, em mau đưa thím Chu về đi, chị không khoẻ, chị muốn lên lầu nghỉ ngơi.”
Lâm Khê quay người liền chạy về hướng trên lầu.
Trương Tú Mai:...
Trần Dã đen mặt lại, quay người vào trong phòng bếp bưng lấy một chậu nước, hướng đến chỗ Trương Tú Mai nói: “Đi, nếu không tôi sẽ hắt đống nước này vào người bà, tôi còn muốn nói với người cả trong thôn là bà ngược đãi chị tôi!”
Trương Tú Mai:...
Sức làm càn của Trần Dã bà ta là người rõ ràng nhất, bà ta có thể khóc với con gái bà ta nhưng khóc với Trần Dã vậy thì nửa chút tác dụng cũng không có, chỉ có thể làm cho cả thôn vây lại xem bà ta bị Trần Dã truy đuổi!
Trương Tú Mai chỉ có thể hồn bay phách lạc mà rời khỏi đó.
“Chị, chị thật sự là muốn đuổi bọn họ đi sao?”
Trương Tú Mai vừa mới rời đi, Trần Dã đã “tưng tưng tưng” chạy lên lầu hỏi Lâm Khê đang nằm trườn ở bên cửa sổ mà xem.
Chị cậu nói cái gì mà “ngủ không nổi”, thế nhưng cậu lại không nhìn thấy nửa chút “ngủ không nổi” trên mặt cô như lúc nãy đâu, mấy ngày gần đây chị cậu cứ như biến thành người khác vậy.
“Ừ, đúng rồi.”
Lâm Khê nhìn Trương Tú Mai đi ra khỏi sân, kéo rèm cửa sổ xuống, sau đó quay đầu nhìn Trần Dã, nói: “Sự thật bày ra như vậy, nói rõ quan hệ lập trường của mọi người, có lúc, sự thật phải lấy ra để nói, suy cho cùng chúng ta cũng phải ăn cơm, em còn phải đi học nữa, một nhà mấy người bọn họ làm sao có thể để cho hai người không kiếm tiền như chúng ta nuôi bọn họ được cơ chứ? Đi thôi, chúng ta xuống lầu đi ăn cơm.”
Xuống lầu rồi, Trần Dã quét mắt nhìn lên thức ăn đồ uống trên bàn một cái: “Vậy vẫn còn ăn cơm mà bọn họ làm à?”
Lâm Khê vươn tay gõ vào đầu của cậu, nói: “Em biết chị đưa bao nhiêu tiền sinh hoạt phí hay không? Mấy đồng tiền đó gọi tiệm ăn cũng đủ để chúng ta ăn mấy tháng đó!”
“Đấy còn không phải do chị ngốc à!”
Trần Dã ôm đầu lẩm bẩm một tiếng, hai ngày gần đây chị cậu cũng không biết là bị làm sao, cả ngày đánh vào đầu cậu.
Trước đây ai dám đánh vào đầu cậu cơ chứ?
Nhưng nhìn dáng vẻ đầy sức sống bây giờ của chị cậu, cậu cũng cảm thấy vui vẻ cho nên không thèm so đo với chị làm gì nữa
Chỉ là nói: “Có điều bọn họ chắc chắn sẽ không đi đâu.”
Lâm Khê nghe thấy cậu lầu bầu, cô liền vươn tay lại cho cậu một cái gõ đầu, đẩy cậu rồi nói: “Nhà là của chúng ta, bọn họ chắc hay không chắc cũng phải đi, chuyện này không cần em lo lắng, chị có cách, mau đi rửa tay đi.”
Đến đây được hai ngày, cô đã biết, đứa trẻ này giống như cái tên nó vậy, vừa hoang dã vừa ngang tàng, làm việc cũng như gõ đầu vậy, cô không chỉ một lần nghe thấy Trương Tú Mai nói bóng nói gió với cô rằng cậu ngang ngược như thế nào, nếu cứ để tiếp diễn chỉ sợ là trong tương lai sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nhưng mà cô nhìn thấy, vẫn là rất thích thằng nhóc này.
Lâm Khê ăn xong cơm rửa xong bát, sau đó cùng Trần Dã lên lầu ngồi trên chiếu lật thông tin khách thuê nhà, từng người từng người đối chiếu, xuất thân của mỗi một người hoặc gia đình, còn có bọn họ có nợ tiền thuê nhà hay không, hoặc đúng hạn nộp tiền, không ngừng một phút giây nào mà hỏi Trần Dã bên cạnh.
“Tiểu Khê.”
Hai người đang ngồi nói chuyện thì dưới lầu truyền đến tiếng gõ cửa cùng tiếng hô hoán, kêu la.
Lâm Khê nghe thấy thấy âm thanh liền sững người, sau đó vô thức nhìn về hướng Trần Dã, không nghĩ tới vừa hay Trần Dã cũng ngẩng đầu nhìn vào mắt cô.