Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 68
Cập nhật lúc: 2024-08-22 18:47:40
Lượt xem: 125
Về phần có con, thực ra có lẽ là cô hiểu lầm rồi, anh cũng không vội có con.
Mặc dù với thành tích của cô, hình như không thể thi được đại học?
Nhưng mà chuyện này không quan trọng, cô vui là được rồi.
“Được.”
Anh nói: “Làm việc thật tốt thì làm gì cũng được, có điều…”
Anh đưa tay sờ lên mặt cô: “Cho dù em làm gì cũng tránh xa người đàn ông khác một chút, có chuyện gì thì nói với anh.”
Lâm Khê nghe anh nói vậy, thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe anh cố ý nhấn mạnh bảo cô ‘tránh xa người đàn ông khác’, cô có chút bất lực chê bai.
Nếu như là trước kia, Lâm Khê sẽ cảm thấy người đàn ông có thể nói ra những lời như vậy là có bệnh, đương nhiên là sẽ để dạng người này cút xa bao nhiêu được thì cút. Nhưng bây giờ mới qua chưa được vài tháng, trình độ chấp nhận của cô đã cao lên như vậy, thậm chí còn có chút ngọt ngào, cô đúng thật là...
Tay của anh vẫn còn ở trên gương mặt cô, Lâm Khê đưa tay nắm lấy, tay của cô chỉ có thể nắm được mấy ngón tay của anh, bóp bóp một chút, sẵng giọng: “Nếu lui tới bình thường thì em cũng mặc kệ, làm gì có ai yêu cầu như vậy chứ?”
Lương Triệu Thành nghe cô nói chuyện, trong lòng ngứa ngáy.
Nếu như cưới một người vợ bình thường anh đương nhiên sẽ không nói những lời như vậy.
Nhưng vì là cô, cũng không biết tại sao luôn để trái tim của anh treo lơ lửng.
Anh nắm lấy tay cô đẩy ra, lại cúi xuống hôn cô: “Nói với bên ngoài là chúng ta đăng ký kết hôn nhé.”
“Không muốn.”
Lời cự tuyệt của Lâm Khê vừa ra khỏi miệng, cũng cảm nhận được nụ hôn của anh lập tức mạnh mẽ hơn, vì sự đồng ý trước đó của anh nên tâm trạng của cô cũng tốt hơn, sẽ không so đo với anh.
Cô hơi giãy giụa một chút rồi nũng nịu đáp: “Vẫn nên hoãn lại một chút đi, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong, đợi đến Tết đi, đến Tết chúng ta đi nhà anh rồi nói sau. Ở trong nhà em sẽ nói với Tiểu Dã trước, như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta, có được không?”
Lúc này cô đã khôi phục linh động, giọng nói vừa yêu kiều vừa mềm mại vừa có chút khàn khàn sau khi động tình. Lại là những lời cầu khẩn, đôi mắt mang theo sóng nước dập dềnh, câu ‘có được không’ ở cuối cùng giống như bàn tay nhỏ bé của cô trực tiếp nắm lấy tim anh vậy.
Cô chịu nói, vậy thì có gì mà không được chứ?
Đến Tết cũng chỉ còn vài tháng nữa, hơn nữa anh còn không biết Trần Dã sao? Cô nói với cậu, chuyện này với bên ngoài cũng không có vấn đề gì.
“Được.”
Anh nói: “Cũng nói với thím Ngô đi, như vậy lúc ở nhà cũng không bị bó buộc nữa, dặn dò bà ấy đừng nói ra bên ngoài là được.”
Sau đó lại cúi xuống hôn cô, lại dịu dàng triền miên thêm một lúc.
Nhưng đêm nay cô không để anh ở lại: “Anh vẫn nên về phòng ngủ đi, sau này mỗi buổi tối trước khi đi ngủ qua đây nói chúc ngủ ngon với em là được rồi. Em cũng không vội vàng đi ngủ, nhưng đừng ngủ ở bên này.”
Cô vẫn chưa có ý định ở chung với anh sớm như vậy.
Ngày hôm sau là thứ bảy.
Buổi trưa Lương Triệu Thành quay về ăn cơm.
Suốt cả buổi Lương Triệu Thành nhìn Lâm Khê, ánh mắt kia có ý gì, Lâm Khê dĩ nhiên là nhìn ra, nhưng vào lúc này cô chỉ muốn giả vờ như không nhìn thấy.
Sau bữa cơm, thím Ngô thu dọn nhà bếp chuẩn bị rời đi, lại bị Lương Triệu Thành gọi lại.
Lương Triệu Thành gọi thím Ngô lại rồi quay đầu sang nhìn Lâm Khê.
Áp lực của ánh mắt kia không khác gì đang nói: “Em không nói thì để anh nói.”
Lâm Khê cắn môi, lúc này cho dù không muốn hơn đi chăng nữa, vẫn phải mời thím Ngô ngồi xuống trước bàn rồi quay đầu gọi Trần Dã.
Lương Triệu Thành rảnh rỗi đứng ở phía sau.
Lâm Khê không muốn mở miệng nói ra câu đó cho lắm, nên xoay người đi lên lầu, từ chỗ sâu trong ngăn kéo lấy ra quyển sổ màu đỏ mà cô đã giấu rất kĩ ra.
Cô nắm chặt quyển sổ màu đỏ kia, có chút cạn lời, sao tối hôm qua cô lại đồng ý với anh chứ?
Một khi nói chuyện này với Trần Dã và thím Ngô, cuộc hôn nhân này sẽ trở thành hiện thực, cho dù có nói với người ngoài hay không cô cũng thực sự trở thành một người đã có chồng. Không thể hối hận được nữa cũng không thể nói là cô muốn hối hận, chỉ là chuyện này không phải như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-68.html.]
Rõ ràng ý nghĩ trước đây của cô vẫn là tạm thời mặc kệ chuyện đăng ký kết hôn này, cho dù không ghét bỏ nhưng cũng phải xem xét trước, đợi sau khi lên đại học rồi mới nói.
Nhưng tối hôm qua hình như là tự cô nói ra, lúc đó hình như cô còn cảm thấy để anh nhường một bước, cầu xin anh nữa.
Trời ạ, cô thật muốn đập vào đầu mình.
Lâm Khê cầm quyển sổ màu đỏ đó đi xuống, đến trước bàn, trực tiếp đặt lên đó.
“Cái gì đây?”
Thím Ngô vẫn còn đang kinh ngạc, Trần Dã đã chộp lấy quyển sổ, mở ra, sau đó hai mắt của cậu lập tức mở to. Cậu nhìn quyển sổ rồi lại nhìn chị mình, sau đó lại quay sang nhìn Lương Triệu Thành, không, anh rể của cậu. Trong đầu cậu nảy ra hai chữ ‘anh rể’, bỗng chốc kích động đến mức muốn nhảy lên.
“Chị, chị và anh Lương kết hôn rồi, nhưng kết hôn là chuyện lớn, sao chị không nói với em?”
Quỷ mới biết trong lòng cậu lo lắng cho người chị này đến mức nào.
Cậu muốn bảo vệ cho cô, nhưng cậu cũng biết rằng có rất nhiều lúc không thể bảo vệ được.
Nếu như gả cho anh Lương, vậy thì cậu có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Khê thấy cậu phản ứng như vậy thì rất kinh ngạc.
Cậu nhóc này có mong muốn bảo vệ cô rất lớn.
Theo như cô biết, trong mối quan hệ chị em kiểu này, em trai thường sẽ có tâm lý muốn độc chiếm, rất không thích có anh rể.
Cho dù cậu thích anh Lương của mình, cô cùng anh Lương của cậu đăng ký kết hôn, cậu cũng không cần vui mừng đến vậy chứ? Làm như cô gả đi chưa đủ nhanh vậy?
Lâm Khê hung hăng lườm Trần Dã.
Thật ra cô chỉ nhìn thấy một mặt bảo vệ cô của Tiểu Dã trong thời gian này, không biết về trước kia.
Lúc Trần Dã đến nhà họ Lâm, nguyên chủ đã sớm ở bên Hạ Hướng Viễn, Trần Dã cũng không quyến luyến cô được bao nhiêu.
Cũng chính là vì thời gian này cô quá thảm nên Trần Dã mới lo cho người thân duy nhất này.
Bên này Trần Dã vừa kêu lên, bên kia thím Ngô ban đầu còn nghi hoặc cũng bỗng nhiên mở to hai mắt.
Bà ấy vội vàng lấy giấy đăng ký kết hôn từ trên tay Tiểu Dã ra xem, mặc dù bà ấy không biết chữ, nhưng giấy đăng ký kết hôn thì vẫn biết, ảnh của Lương Triệu Thành và Lâm Khê ở trên đó bà cũng nhận ra.
“Ôi chao.”
Thím Ngô nâng giấy đăng ký kết hôn kia trên tay, quả thực giống như muốn niệm Phật.
Bà ấy cười híp mắt nói: “Đăng ký kết hôn rất tốt, đăng ký kết hôn thì tốt rồi. Ài, có điều chuyện lớn như vậy, các cháu đăng ký từ bao giờ thế? Có tính toán ngày giờ cho tốt không?”
“Ài, có điều chuyện đăng ký kết hôn này thì, mặc dù bây giờ là là xã hội mới, có rất nhiều người trẻ tuổi đăng ký kết hôn thì coi như kết hôn rồi, không làm hôn lễ nữa, luôn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó. Cậu Lương, mặc dù Tiểu Khê không còn bề trên nữa, nhưng kết hôn không thể quá sơ sài được.”
Đề tài nhảy đi xa thật đấy.
Hơn nữa rõ ràng là ngày tháng kết hôn ở ngay trên đó, cũng không biết là do Trần Dã và thím Ngô quá kích động hay là thế nào mà đều bỏ qua, hỏi bọn họ đăng ký khi nào?
Còn nữa, dáng vẻ vô cùng mừng rỡ này của thím Ngô, sao trông giống như cô lấy Lương Triệu Thành là đã chiếm được một món hời lớn vậy? Cảm giác như rất yên tâm về cuộc hôn nhân này vậy.
Điều này khiến trong lòng Lâm Khê có chút bực bội.
Lâm Khê ủ rũ không lên tiếng.
Lương Triệu Thành chỉ nhìn cô, đưa tay lấy giấy đăng ký kết hôn về: “Mới đăng ký trước đây không lâu, nghĩ rằng cháu cũng đã chuyển đến đây ở rồi, chỉ có điều mới chỉ có hôn ước thôi cũng chưa đủ lắm. Dù sao cuối năm nay cháu cũng sẽ đưa Tiểu Khê về nhà bàn chuyện này nên dứt khoát đi đăng ký kết hôn trước, như vậy sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp, ở cùng với nhau cũng sẽ không tổn hại đến danh tiếng của Tiểu Khê.”
Khi nói đến bốn chữ ‘vợ chồng hợp pháp’ anh lại không kìm được mà khóe miệng cong lên, trong lòng dâng lên một cảm giác dịu dàng kỳ lạ trước nay chưa từng có. Anh ừng lại một chút, liếc sang nhìn Lâm Khê. Thấy cô cau có nhìn mình, lại không kìm được nở nụ cười, tiếp tục nói với thím Ngô.
“Cuối năm nay cháu sẽ đưa Tiểu Khê về tổ chức hôn lễ, bên này làm thế nào thì xem ý của Tiểu Khê. Nhưng cho dù như thế nào cháu chắc chắn cũng không để cô ấy chịu ấm ức.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Thím Ngô thực sự yên tâm được một chuyện lớn.
Bà ấy cười nói: “Ai ya, các cháu phải nói sớm một chút chứ, tối nay thím sẽ làm bữa tối phong phú hơn một chút, dù sao cũng phải chúc mừng. Nhưng mà không sao, ngày mai chúc mừng cũng được.”