Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 18

Cập nhật lúc: 2024-10-19 10:41:11
Lượt xem: 11

Lục Mạn Mạn cảm thấy buồn cười, thật sự coi cô như bùn tùy ý nhào nặn, sợ mất mặt mũi không trị được bọn họ hay sao?

Kết quả là đại đa số người ở niên đại này giống như đều rất đơn thuần giản dị, giàu tình người/ thích xen vào việc của người khác, nhìn thấy hai người già ngồi dưới đất gào khóc, trong nháy mắt vây quanh, không đồng ý nhìn về phía Lục Mạn Mạn, hình như còn có hai người có vẻ muốn đứng lên tranh luận với cô.

Nhìn thấy Lục Mạn Mạn một thân một mình, Chu Bỉnh ở phía sau không nhịn được chạm nhẹ vào cánh tay của cô, nhỏ giọng nói: "Thím, có cần cháu đến phòng bảo vệ gọi người không?"

Gọi người tới đây làm øì, kêu người ta hòa giải việc nhà hay là đánh trống cổ vũ?

Nhưng mà Lục Mạn Mạn là một người coi trọng thể diện, không thích cãi lộn với người khác, lại nói g.i.ế.c người không cần dùng đao, lúc này liền nói: "Hai người làm cái gì vậy, người nào không biết còn tưởng cháu bắt nạt hai người đấy. Trên mặt đất rất lạnh, có lời gì đứng lên nói đi."

Hai người thật sự cho rằng cô tuổi trẻ da mặt mỏng, trước mặt mọi người mất hết mặt mũi, vì vậy rất nhanh bò lên, lại mở miệng gọi một tiếng Mạn Mạn nghe như rất thân mật.

Lục Mạn Mạn: "Bây giờ tôi còn có chính sự không thể bị trì hoãn, các người tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, đợi tôi trở lại rồi nói sau."

Hai người kia lập tức nói: "Chúng ta, chúng ta cũng không có chỗ để đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/18.html.]

Lục Mạn Mạn mỉm cười: "Đi thôi, tôi sẽ dẫn hai người đến nhà khách nghỉ ngơi một chút."

Hai người kia lập tức vui vẻ.

Lục Mạn Mạn đưa hai người đến nhà khách của bộ phận hậu cần, bởi vì dù sao cũng là thân nhân của quân khu, sau khi chứng minh thân phận người nhà thì không cần đến thư giới thiệu phiền phức.

Lục Mạn Mạn thuê một căn phòng ở quầy lễ tân, quay đầu nói: "Được rồi, mười hai tệ, các người trả tiền đi, tôi đi làm chính sự trước, tối nay gặp sau."

Chờ đến lúc hai người phát hiện mình phải tự bỏ tiền ra trả tiền phòng thì Lục Mạn Mạn đã sớm rời đi.

Thời đại này nếu không đi xe đạp thì cũng chỉ có thể ngồi xe buýt công cộng, từ nơi này đến Xưởng sản xuất nệm ngủ mà Chu Nghiêm Phong nói mất mười mấy cây số.

Lục Mạn Mạn nhìn kỹ trạm dừng, chờ khi xe buýt đến thì mang theo nhóc Chi Chi lên xe, còn Chu Binh, một thằng bé mười ba tuổi đúng là không cần cô chăm sóc.

Nhìn qua là thấy.

Trái lại Chu Binh đi đâu cũng quan tâm đến thím, không biết vì sao nhưng cậu vẫn luôn có cảm giác thím chưa từng ngồi xe buýt, lên xe phải đợi cậu nhắc mới móc tiền ra, hay là cậu phải đi tìm chỗ ngồi cho cô ngồi xuống.

Loading...