Mỹ nhân xinh đẹp õn nà xuyên về thập niên gả cho quân nhân - 43
Cập nhật lúc: 2024-10-19 11:56:03
Lượt xem: 19
Đôi mắt anh sâu thẳm mà sắc bén, rõ ràng không chứa đựng cảm xúc gì, lại tựa như có thể nhìn thấu lòng người.
Lục Mạn Mạn muốn né tránh theo bản năng, nhưng trong nháy mắt, tính tình hiếu thắng kỳ quái của cô chủ nhà giàu đột ngột dâng lên, cứ vậy nhìn thẳng vào anh.
Ban đầu Chu Nghiêm Phong vốn đang bước đi về phía trước, bấy giờ bỗng nhiên dừng lại, anh đứng tại chỗ, tựa như vô tình mà nâng tay kéo cổ áo sơ mi: "Chưa ngủ à?"
Lời nói này thật vô nghĩa.
Dáng vẻ cô mở to đôi mắt tròn đen nhánh bây giờ, nhìn giống như đang ngủ sao?
Lục Mạn Mạn phát hiện, hai người thật sự vẫn rất xa lạ.
Không khí vô cùng ngượng ngùng khó xử. Nhớ tới khi cô nằm xuống, váy ngủ trượt lên, bây giờ bắp đùi nhẫn nhụi đang hoàn toàn phơi bày dưới mí mắt anh, ngón chân cô nhón lấy chiếc chăn mỏng mùa hè, vội vàng che lên, nói: "À. . Sắp ngủ rồi."
Tâm mắt Chu Nghiêm Phong lơ đãng di chuyển theo động tác của cô, sau đó nhanh chóng thu lại.
Anh tháo đồng hồ đeo trên cổ tay xuống, tùy ý đặt trong ngăn tủ: "Ừm, vậy ngủ đi."
Nói xong, cằm hơi nhếch lên, một tay cởi nút áo sơ mi, chỉ chốc lát sau, thân trên của anh đã được cởi sạch sẽ!
Lục Mạn Mạn: "..."
Đây là đang định thực hiện nghĩa vụ vợ chồng sao???
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/my-nhan-xinh-dep-on-na-xuyen-ve-thap-nien-ga-cho-quan-nhan/43.html.]
Lục Mạn Mạn nhìn lồng n.g.ự.c rộng lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt, cơ n.g.ự.c rắn chắc cùng thắt lưng mảnh khảnh hoàn hảo, cô tựa như bị đánh úp đột ngột, suýt chút nữa đã che n.g.ự.c kêu lên thành tiếng.
Cô đã đoán được anh mặc quần áo thì gây gò, cởi quần áo lại có da thịt, nhưng không ngờ dáng người lại xuất sắc đến vậy, còn xuất sắc hơn tưởng tượng của cô gấp trăm lần.
Từ đầu đến cuối, Lục Mạn Mạn không nỡ chớp mắt lần nào.
Chu Nghiêm Phong nhàn nhạt nhìn cô một cái, xoay người lấy một cái áo ba lỗ màu đen từ trong tủ quần áo, khoác lên người.
Trong lòng Lục Mạn Mạn có hơi tiếc nuối, tầm mắt chuyển đến bờ m.ô.n.g anh, chờ đợi thị giác được đánh úp một lần nữa.
Chu Nghiêm Phong mang một cái quần ngủ màu xám đi ra ngoài.
Lục Mạn Mạn: "..."
Không phải dù sao cũng cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, còn đề phòng cô như vậy sao?
Lục Mạn Mạn không nói gì.
Có điều, chẳng bao lâu sau, Chu Nghiêm Phong đã trở lại rồi.
Có lẽ anh không biết, đàn ông mặc quần màu xám cũng chẳng khác không mặc gì là bao.
Lục Mạn Mạn liếc mắt nhìn hình dáng nặng trình trịch kia, kín đáo mấp máy môi, sau đó nằm lùi vào bên trong nhường một chút, để cho anh chồng nửa giường, nhẹ nhàng đè lên đệm nhưng không làm đệm lún xuống.