Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MỸ THANH MÊ HOẶC - CHƯƠNG 10 + 11

Cập nhật lúc: 2024-04-18 21:32:03
Lượt xem: 256

10.

"Khanh Khanh, chiều mai đi tham gia hoạt động lấy tín chỉ của lớp mình đăng ký vào tuần trước."

 

"Tín chỉ?! Tín chỉ gì?!" Tôi bật dậy khỏi giường.

 

"Ờ, cứ đi là được rồi."

 

Thứ ba chiều không có tiết, tôi còn muốn ngủ một giấc, nhưng lại bị Từ Nguyệt kéo dậy.

 

"Rất khó đăng ký, không cho phép cậu không đi!"

 

Hai chúng tôi tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế sau, đang định lim dim ngủ thì xung quanh ồn ào.

 

"Đẹp trai quá, đẹp trai thật, kiếm tín chỉ mà còn được nhìn trai đẹp thế này thì đáng đi."

 

"Trời ơi là Sầm Ý Bạch! Nước mắt tui sắp chảy ra từ khóe miệng rồi hahaha."

 

Cái gì?!

 

Tôi mở choàng mắt, nhìn thấy Sầm Ý Bạch trên sân khấu, mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, anh chống một tay lên mặt bàn cúi đầu nhìn vào máy tính.

 

Không được! Nhìn thêm nữa là tôi cũng chảy nước miếng, không phải, chảy nước mắt.

 

"Thông báo cập nhật từ người bạn quan tâm."

 

Ủa, tối qua Tiểu Ý cập nhật à? Chuyện gì vậy, giờ mới đẩy cho tôi.

 

Giọng nói khàn khàn pha chút dụ dỗ của Tiểu Ý truyền đến qua tai nghe bluetooth, khiến tai tôi nóng bừng.

 

Tôi nhanh chóng soạn tin nhắn: "Giả sử, nghe giọng nói của cậu, chị đây muốn hôn cậu, thì cậu có lỗi không?"

 

Không được, câu này hơi kém.

 

"Xin lỗi, chị đã dùng video của cậu để làm một số việc không đứng đắn."

 

Hehe, câu này hay đấy, dù tôi chẳng làm gì cả.

 

Tôi nhíu mày, sao ồn ào thế?!

 

"Sầm Ý Bạch đẹp trai thì đẹp trai thật nhưng cần ầm ĩ đến mức đó sao?" Tôi nghĩ thầm và ngẩng đầu lên.

 

Sầm Ý Bạch bình thản tắt đi tin nhắn hiện trên màn hình lớn.

 

Chờ chút, dùng, video, của, bạn, để, làm, một, số, việc, không, tốt, ...

 

Tin nhắn này sao quen quen vậy?

 

Tôi cúi đầu nhìn tin nhắn mình vừa gửi, chìm vào suy tư.

 

"Không phải chứ Khanh Khanh," Từ Nguyệt cũng đầy hào hứng, “Lại có người dám gửi tin nhắn trêu ghẹo Sầm Ý Bạch!"

 

"Lại còn hôn môi, lại còn việc không tốt! Chị em nào gan dạ vậy?"

 

Ha?

 

Thật là trùng hợp?

 

Tiểu Ý? Sầm Ý Bạch?

 

Bỗng tôi liên tưởng đến việc Tiểu Ý cũng có định vị ở khu đại học, không thể nào?! Tiểu Ý chính là Sầm Ý Bạch?!

 

"Sầm Ý Bạch! Cậu đang che giấu điều gì vậy?! Hôn môi gì, video gì?"

 

Tôi đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sầm Ý Bạch đang đi trước tôi sau buổi thuyết trình kết thúc.

 

"Tôi có một người bạn... À! Về phòng rồi nói sau."

 

"Tai cậu đỏ thế là sao? Ôi chao còn bảo có một người bạn, anh đây tin à?" Bạn cậu ấy nhìn Sầm Ý Bạch với vẻ mặt kinh ngạc.

 

Sầm Ý Bạch tức giận đến đỏ mặt: "Đừng có sờ lung tung!"

 

"Hí, tai này vừa đỏ vừa nóng kìa."

 

Tôi không nghe nữa, kéo tay Từ Nguyệt đi xuống cầu thang bên kia.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

 

11.

Tiểu Ý không trả lời tin nhắn của tôi, tôi cũng không nhắn thêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/my-thanh-me-hoac/chuong-10-11.html.]

 

Thôi kệ, anh là Sầm Ý Bạch hay Tiểu Ý cũng vậy, tôi không quan tâm.

 

Ngay lúc đó, điện thoại trên bàn "ding dong" một tiếng.

 

Tôi vội vàng với tay lấy, nhưng lại khựng lại.

 

Mọi người bảo rằng bước đầu tiên của phụ nữ thất bại là chờ đợi đàn ông trả lời tin nhắn.

 

Nhưng sao tôi lại chắc chắn là do Tiểu Ý gửi?

 

Aaaaa, tôi vẫn mở WeChat.

 

Kết quả là một tin nhắn rác...

 

Cuối kỳ sắp đến, tôi ôm một chồng sách đến thư viện ôn tập.

 

Vẫn nên học hành cho đàng hoàng, kẻo đến lúc đó lại trượt.

 

Nhưng điều khiến tôi không ngờ là, tôi còn chưa viết được mấy đoạn luận văn.

 

Nhận thấy động tĩnh bên kia, tôi hờ hững ngẩng đầu lên.

 

?

 

Tôi gặp vận may gì thế này?

 

Đến thư viện mà còn có thể gặp Sầm Ý Bạch.

 

Vấn đề là...

 

Có nhiều chỗ như vậy mà cậu không ngồi.

 

Cậu ngồi đối diện tôi là có ý gì?

 

Không phải, thế này tôi còn học được sao?!

 

Trong lòng tôi gieo mầm nghi ngờ, một khi chấp nhận rằng Sầm Ý Bạch chính là Tiểu Ý...

 

Không biết ai sẽ xấu hổ hơn, cậu ấy hay tôi.

 

Miệng tôi không kiểm soát được mà giật giật, cảm giác như đang ngồi trên đống lửa, như bị nghẹn cổ họng, như có gai đ.â.m sau lưng.

 

Sầm Ý Bạch lại bình thản cúi đầu học bài.

 

Tiểu ca ca, cậu có biết cậu đã khiến tôi rối bời không?

 

Chẳng biết Sầm Ý Bạch đã rời khỏi chỗ ngồi từ lúc nào.

 

Có một cô gái vỗ vai tôi, nhỏ giọng nói: "Chị ơi, chị có thể giúp em đặt mẩu giấy này vào bàn đối diện chị được không?"

 

Hả?

 

Tôi ngơ ngác nhận lấy mẩu giấy, cô gái kia sau khi cảm ơn đã vội vàng chạy đi.

 

Tôi khẽ đứng dậy, nhanh chóng đặt mẩu giấy lên bàn đối diện.

 

Tay tôi rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Sao tôi lại căng thẳng thế này?

 

Chẳng mấy chốc, Sầm Ý Bạch đã quay lại, tay cầm thêm vài quyển sách.

 

Tôi cố gắng không nhìn biểu cảm của Sầm Ý Bạch, nhưng cậu ấy rõ ràng đã chú ý đến mẩu giấy trên bàn.

 

Cậu ấy hỏi tôi rất nhỏ giọng.

 

"Đây là do cậu đưa à?"

 

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, đụng vào đôi mắt đen láy của cậu ấy, và phát hiện ra một nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt cậu ấy.

 

Lúng túng, tôi lảng tránh ánh mắt cậu ấy và lắc đầu lia lịa.

 

Không phải tôi, thật sự không phải tôi.

 

Tôi không dám, tôi là một kẻ hèn nhát.

 

Sầm Ý Bạch im lặng, tôi cúi đầu và bỏ lỡ biểu cảm thất vọng của cậu ấy.

 

Quyển sách này tôi không thể đọc tiếp được nữa, vội vàng viết nốt đoạn luận văn rồi rời khỏi thư viện.

Loading...