NAM ÂM UYỂN CHUYỂN, HƯỚNG TẦN MÀ ĐI - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-05 15:59:53
Lượt xem: 122
1.
Lần cuối cùng tôi tỏ tình với Cố Bắc Chiêu.
Cùng là lần tôi biến mình thành một trò hề.
Trong phòng bao có rất nhiều người.
Nhưng bầu không khí lại lặng ngắt như tờ, không ai nói câu nào.
Mấy phút trôi qua.
Thẩm Tương ngồi cạnh Cố Bắc Chiêu mới đứng dậy làm dịu bầu không khí.
“Được rồi Bắc Chiêu à, anh như thế làm Âm Âm cũng khó xử.”
“Em ấy vẫn là trẻ con mà.”
Trong góc phòng có ai đó cười khẩy: “Trẻ con hai mốt tuổi à, chậc.”
Tiếng cười đùa nổ ra, liên tục không dứt.
Tôi quật cường đứng im tại chỗ, không chịu rời đi theo cách xấu hổ như vậy.
Chẳng qua ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn Cố Bắc Chiêu đã dần dần nhòe đi.
“Nam Âm, còn muốn anh nói khó nghe hơn nữa à?”
Cố Bắc Chiêu búng tàn thuốc lá, đứng dậy.
“Từ lúc em mười sáu tuổi anh đã từ chối em rất rành mạch rồi.”
Tôi không kìm được mà thốt lên nghẹn ngào: “Nhưng khi đó em yêu sớm, anh còn bực tức lắm mà.”
“Đó là do em là con nuôi của nhà họ Cố.”
“Em hành xử lệch lạc, thì nhà họ Cố sẽ bị mất mặt.”
“Vậy còn nụ hôn hôm sinh nhật mười tám tuổi thì sao.”
Ánh mắt Cố Bắc Chiêu nhìn tôi, lóe lên vẻ chán ghét nhàn nhạt.
“Nam Âm, tối đó em uống say, quậy đến gà bay chó sủa.”
“Anh chỉ muốn kết thúc trò hề đó thật nhanh mà thôi.”
Tôi bỗng bật cười.
Nhưng vừa cười, nước mặt lại rơi càng nhiều.
“Cố Bắc Chiêu, anh từng hẹn hò với bốn cô bạn gái.”
“Nhưng mỗi lần, chỉ cần em khóc lóc ầm ĩ là anh lại chia tay với họ.”
“Những năm qua, anh dám nói anh không thích em một chút nào sao?”
“Đó là vì anh chưa gặp được cô gái anh yêu thật lòng.”
Cố Bắc Chiêu đưa tay kéo Thẩm Tương vào lòng.
“Nam Âm, em nghe cho rõ đây, câu này anh chỉ nói một lần cuối cùng.”
“Anh thích Thẩm Tương, anh sẽ cưới cô ấy.”
“Những chiêu trò lúc trước của em, lần này sẽ không có tác dụng đâu.”
Thẩm Tương xấu hổ, nhìn anh ta với vẻ vui mừng và yêu thương: “Bắc Chiêu….”
Cố Bắc Chiêu không hề do dự, cúi đầu hôn cô ta.
Thẩm Tương vòng tay ôm cổ anh ta, nhón chân lên phối hợp.
Bọn họ hôn nhau đắm đuối, mãnh liệt, làm như xung quanh chẳng có ai.
Nhưng giờ phút ấy, thứ tôi nghĩ tới lại là nụ hôn năm mười tám tuổi.
Cũng triền miên, cũng đắm đuối như thế.
Khiến tôi đắm chìm trong một giấc mộng suốt bốn năm không thể tỉnh dậy.
Ngu ngơ cho rằng, thật ra anh ta thích tôi.
2.
Cố Bắc Chiêu chuyển ra khỏi nhà cũ của nhà họ Cố.
Đến ở chung với Thẩm Tương.
Ngày anh ta chuyển đi, tôi đang bận bảo vệ luận văn tốt nghiệp ở trường.
Chọn ngày như thế có lẽ là để đề phòng tôi gây sự.
Nhưng lần này, tôi không giống như những lần trước.
Lập tức chạy đi tìm Cố Bắc Chiêu khóc lóc ăn vạ.
Chỉ có một chút gợn sóng nổi lên trong lòng.
Nhưng tôi lập tức lắc đầu, gạt hết mọi thứ sang một bên.
Buổi tối, tôi cùng vài người bạn thân thiết đi liên hoan mừng tốt nghiệp.
Giữa chừng đi vệ sinh thì đụng mặt Thẩm Tương.
"Nam Âm, Bắc Chiêu cũng ở đây, em có muốn qua đó không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nam-am-uyen-chuyen-huong-tan-ma-di/chuong-1.html.]
Tôi lắc đầu: "Tôi có hẹn với bạn rồi, tôi không qua đâu."
Thẩm Tương bỗng dưng ửng đỏ hốc mắt: "Nam Âm, chị có xuất thân không tốt, bác Cố và bác gái và bác trai nhà anh Cố vốn không thích chị rồi."
"Em đừng nói xấu chị trước mặt họ nữa được không?"
Tôi vừa ngạc nhiên vừa sốc: "Chị Thẩm, tôi chưa bao giờ nhắc tới chị trước mặt hai bác cả."
Thẩm Tương cười buồn: "Chị biết em thích Bắc Chiêu, đã thích nhiều năm rồi."
"Bây giờ không thể chấp nhận việc chị và anh ấy ở bên nhau, chị hiểu."
"Nhưng Nam Âm, chúng ta đều là con gái, sống trên đời hãy làm người lương thiện một chút, có được không?"
Tính tôi giống mẹ, thẳng thắn và không mưu mô.
Nghe những lời này xong tôi lập tức nổi nóng: "Thẩm Tương, chị đừng có ăn nói quàng xiên vu khống tôi..."
Còn chưa nói hết câu, Thẩm Tương bỗng dưng khuỵu gối quỳ xuống.
"Nam Âm, coi như chị xin em."
Tôi giật mình, bước tới định đỡ cô ta dậy.
Nhưng tôi còn chưa kịp chạm vào thì cô ta đã ngã mạnh xuống đất.
"Nam Âm, em đang làm gì vậy?"
Tiếng hét giận dữ của Cố Bắc Chiêu vang lên.
Theo đó, một lực đạo mạnh mẽ ập tới.
Tôi bị đẩy mạnh ra xa, đầu gối đập trúng mép tường, đau đến thấu xương.
3.
"Bắc Chiêu, đừng hiểu lầm, Nam Âm không cố ý đâu..."
"Em còn bênh vực nó!"
"Từ nhỏ đến lớn những trò này của nó anh đã quá quen rồi!"
Cố Bắc Chiêu cúi xuống bế Thẩm Tương lên.
Anh ta nhìn tôi lạnh lùng, trong mắt chỉ toàn là giận dữ.
"Nam Âm, xin lỗi đi."
"Cố Bắc Chiêu..."
"Câm miệng, xin lỗi!"
Thẩm Tương cuộn tròn trong lòng anh ta, tiếng khóc rấm rứt, đáng thương vô cùng.
Đầu gối tôi đang chảy m-á-u.
M-á-u đỏ chảy dọc theo bắp chân xuống đến mắt cá chân.
Hai dòng m-á-u đỏ chói mắt nhường ấy.
Nhưng Cố Bắc Chiêu dường như hoàn toàn không nhìn thấy.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt như thể tôi là một kẻ xấu xa tội lỗi không thể tha thứ.
Tôi bỗng nở nụ cười tự giễu, không muốn tranh cãi thêm một lời nào nữa.
"Xin lỗi."
Cố Bắc Chiêu dường như có chút ngỡ ngàng.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt càng trở nên giận dữ: "Không đủ."
Tôi đứng thẳng, cúi đầu thật sâu: "Thế này được chưa?"
Thẩm Tương nhìn tôi, khóe môi hơi nhếch lên.
Nhưng rồi lại nhanh chóng thút thí nhìn Cố Bắc Chiêu, nhẹ nhàng khuyên: "Thôi được rồi Bắc Chiêu."
"Em không nhận nổi đâu."
Cố Bắc Chiêu lập tức đau lòng không thôi.
"Nam Âm, anh đã nói rồi, Thẩm Tương không giống với những người khác."
"Em bắt nạt cô ấy sẽ không làm anh chia tay với cô ấy."
"Mà chỉ làm anh càng thêm đau lòng cho cô ấy, và ghét em hơn mà thôi."
Anh ta bế Thẩm Tương và quay người bỏ đi.
Tôi đứng thẫn thờ tại chỗ, rất lâu, rất lâu.
Vết thương trên đầu gối đau đớn vô cùng.
Nhưng lòng tôi lại trống rỗng và nhẹ bẫng.
Tôi biết rõ.
Giây phút này, những thứ gọi là chấp niệm, si mê.
Đều đã hóa thành tro bụi.
Tan biến không còn lại gì nữa.