NAM ÂM UYỂN CHUYỂN, HƯỚNG TẦN MÀ ĐI - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-05 16:02:02
Lượt xem: 200
17.
"Tôi sẽ dành thời gian về thăm nó."
"Nếu được, tôi có thể đưa nó đến Hồng kông."
"Em định cả đời không quay về Bắc Kinh nữa ư?"
Giọng Cố Bắc Chiêu bất ngờ nhuốm màu giận dữ.
Tôi cúi đầu cười khẽ.
"Cũng không phải là không thể."
Đúng vậy, tôi sắp lấy chồng ở Hồng Kông.
Tất nhiên sau này, trọng tâm cuộc sống sẽ chuyển đến đây.
Nhưng điều đó, tôi không nhất thiết phải nói với Cố Bắc Chiêu.
"Nam Âm, em vẫn bướng bỉnh và trẻ con như thế."
"Chẳng tiến bộ chút nào."
Giọng Cố Bắc Chiêu ngày càng lạnh lùng.
"Tốt nhất em đừng hối hận, Nam Âm."
"Hối hận vì điều gì?"
"Anh đã đính hôn với Thẩm Tương rồi."
"Ngày cưới đang được sắp xếp."
"Vậy thì sao?"
"Nam Âm, đừng nói với anh là em không hiểu."
"Nếu anh thực sự cưới Thẩm Tương, em…"
Tôi cười nhẹ nhàng và thoải mái.
"Anh Bắc Chiêu, em sẽ thành tâm chúc phúc cho hai người, thật đấy."
Ở đầu dây bên kia, Cố Bắc Chiêu bỗng nhiên im lặng.
Còn tôi không chờ anh ta nói thêm gì, nhẹ nhàng cúp máy.
Năm 16 tuổi, khi trái tim thiếu nữ lần đầu rung động.
Từ đó không thể dừng lại.
Tôi cố chấp, bướng bỉnh, không chịu gọi anh ta là anh trai nữa.
Giờ đây, thoắt cái đã gần sáu năm trôi qua.
Cuối cùng, mọi thứ đã trở về đúng vị trí ban đầu.
Tôi không hận anh ta, không trách anh ta.
Bao năm qua ngày đêm bên nhau.
Tôi thật lòng chúc phúc cho anh ta.
18.
Tôi gọi điện cho bác Cố.
Sau khi hỏi thăm bác trai và bác gái, tôi mới uyển chuyển đề cập đến chuyện chiếc ghim cài áo.
"Bác Cố, ngày trước còn trẻ dại, cháu đã làm nhiều chuyện nực cười."
"Bây giờ nghĩ lại, cháu thấy hối hận và xấu hổ lắm."
"Anh Bắc Chiêu đã đính hôn rồi."
"Cháu nghĩ tốt hơn là không nên gây ra những hiểu lầm không cần thiết."
Bác Cố thở dài qua điện thoại.
"Âm Âm à, bác trai lúc nào cũng thích cháu, cũng rất thương cháu."
"Thực ra bác muốn cháu trở thành con dâu của bác."
"Mấy ngày qua, lần nào nhắc tới cháu là bác gái cháu cũng rơi nước mắt."
Tôi cũng cảm thấy đau lòng.
Nhưng nỗi đau này chỉ là vì sự yêu thương chân thành của hai bác dành cho tôi.
"Bác trai, chuyện tình cảm không thể cưỡng ép được."
"Cháu đã phải ấm ức rồi, Âm Âm"
"Không đâu bác, cháu đã hiểu ra và bỏ xuống rồi."
"Bác sẽ giúp cháu lấy lại chiếc ghim cài áo."
"Vài ngày nữa, bác và bác gái sẽ đến Hồng Kông ăn cưới."
"Đến lúc đó bác sẽ đích thân đưa chiếc ghim cho cháu."
Tôi cảm ơn và cúp máy.
Lúc này, nhân viên vận chuyển đồ giá trị cũng đã đến.
Hộp quà đã được đóng gói cẩn thận được chuyển lên xe.
Không lâu nữa, nó sẽ được gửi đến tay Cố Bắc Chiêu một cách an toàn.
Vài ngày nữa, bác Cố và bác gái sẽ đến Hồng Kông.
Khi chiếc ghim cài ngọc bích được trả lại cho tôi.
Cũng là lúc đặt một dấu chấm hết cho những năm tháng ngây thơ, hoang đường thời niên thiếu ấy.
Từ đó về sau, đời người Nam Bắc đôi ngả, anh về Tiêu Tương, tôi hướng Tần.
19.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nam-am-uyen-chuyen-huong-tan-ma-di/chuong-7.html.]
Cố Bắc Chiêu lại lần nữa uống say trong buổi tụ tập bạn bè.
Khi anh ta bước ra khỏi nhà vệ sinh, vô tình nghe thấy Đàm Anh đang nói chuyện điện thoại.
"Ahhhh cưng ơi, ngày mai tớ sẽ lên đường đến Hồng Kông."
"Đã nói tớ là phù dâu duy nhất của cậu đấy nhé."
"Đúng rồi, phù rể cậu có chọn lựa kỹ càng không đấy?"
"Hả? Cậu chọn bảy phù rể để bầu bạn với tớ á?"
"Trời ơi Âm Âm! Tớ yêu cậu c.h.ế.t mất thôi!"
Cố Bắc Chiêu đứng trong hành lang dài và trống vắng.
Giọng nói vui vẻ của Đàm Anh dường như vẫn vang vọng bên tai anh ta.
Nhưng cuối cùng, chỉ còn lại một tiếng "Âm Âm".
Anh ta nghĩ chắc mình đã say thật rồi.
Không thì làm sao có thể nghe thấy một câu chuyện hoang đường như vậy?
Đúng vậy, anh ta đã say thật rồi.
Vì thế, anh ta mới xuất hiện ảo giác.
Có lẽ, anh ta chỉ đơn giản là nhớ Nam Âm.
Nên mới nghe tên người khác thành Nam Nâm.
Cố Bắc Chiêu lảo đảo bước tới: "Đàm Anh."
Đàm Anh vừa kết thúc cuộc gọi bỗng giật mình: "Cố Bắc Chiêu?"
"Cô vừa nói chuyện điện thoại với ai?"
Cố Bắc Chiêu chăm chăm nhìn vào mắt Đàm Anh:
"Tôi nghe thấy cô nói sẽ đi Hồng Kông dự đám cưới, còn nghe thấy tên Nam Âm nữa."
Gương mặt đẹp trai của anh ta lúc này thoáng chút vặn vẹo.
Đôi mắt vốn phong lưu đa tình giờ đây lại đỏ quạch.
Anh ta cười, nhưng nụ cười đó lạnh lẽo và dữ tợn.
"Đừng nói với tôi rằng, cô sẽ đi dự đám cưới của Nam Âm."
Ban đầu Đàm Anh bị vẻ mặt của anh ta làm cho sợ hãi.
Nhưng bây giờ cô đã lấy lại bình tĩnh.
Đúng là phong thủy luân chuyển.
Những năm qua cô vì Nam Âm mà tức giận, mà khóc nhiều thế nào.
Giờ đây trong lòng cô lại cảm thấy sung sướng nhiều như thế .
Đường đường là cậu chủ nhà họ Cố mà cũng có ngày này sao?
Chẳng phải anh ta thích đùa giỡn với tình cảm của người khác hay sao?
Chẳng phải thích nhìn những người yêu anh ta phải lo được lo mất vì anh ta hay sao?
Cảm giác này, chắc hẳn truong tương lai, anh ta sẽ có vô số cơ hội nếm trải.
Nhưng Đàm Anh sẽ không nói cho anh ta biết sự thật.
Nam Âm không cho cô nói, cô sẽ không nói.
Cô sẽ không ngu ngốc để Cố Bắc Chiêu biết rồi chạy đến Hồng Kông làm loạn.
Đó là ngày hạnh phúc nhất đời của người bạn thân nhất của cô.
Cô tuyệt đối sẽ không để gã đàn ông cặn bã này đến phá đám.
"Anh nghe nhầm rồi."
"Tôi sắp đi Hồng Kông dự đám cưới."
"Và còn đi cùng Nam Âm nữa."
"Nhưng người kết hôn là một người bạn cũ của bọn tôi."
Cố Bắc Chiêu dường như không tin lắm: "Tôi chưa từng nghe Nam Âm có bạn thân nào ở Hồng Kông cả."
Đàm Anh cười: "Cố Bắc Chiêu, anh có từng quan tâm đến Nam Âm, từng thực sự hiểu cô ấy chưa?"
"Anh từng để ý đến cô ấy, từng nghĩ cho cảm xúc của cô ấy chưa?"
"Cố Bắc Chiêu, anh chưa từng."
"Anh không biết Nam Âm của chúng tôi tuyệt vời đến thế nào."
"Anh cũng không xứng đáng với tình cảm của cô ấy suốt bao năm qua."
Nói xong, Đàm Anh quay người bỏ đi.
Còn Cố Bắc Chiêu nhìn theo bóng lưng cô xa dần.
Trong lòng đột nhiên đau nhói.
Nhưng anh ta không hiểu tại sao mình lại cảm thấy đau đớn.
Chỉ biết rằng, anh ta bỗng nhiên khao khát mãnh liệt.
Muốn gặp lại Nam Âm.
Dù chỉ thấy mặt cô một lần.
Nhưng ngay hôm sau, Cố Bắc Chiêu nhận được một thùng hàng từ Hồng Kông gửi đến.
Lý do hàng đến nhanh như vậy là vì Tần Nghiễn Châu dặn công ty vận chuyển của nhà họ Tần, đặc biệt dùng chuyên cơ chuyển phát nhanh đến Bắc Kinh.
Lúc đó, tôi đang hồi hộp chuẩn bị diễn tập cho buổi lễ kết hôn.
Hoàn toàn không hay biết gì.