NAM CHÍNH THẾ NÀY, KHÔNG YÊU SAO ĐƯỢC? - CHƯƠNG 3: NỮ CHÍNH
Cập nhật lúc: 2024-10-31 02:29:52
Lượt xem: 1,079
Cậu ấy ở bên cạnh tôi không nói nhiều, nhưng tôi là người có tài quan sát đấy. Ánh mắt thiếu niên lạnh lùng dừng lại trên món đồ nào quá năm giây, tôi sẽ phát hiện ra ngay.
Vì vậy, khi ra khỏi khu thương mại, trong tay Tưởng Mạch có thêm 5 con búp bê Tôn Ngộ Không, 3 quả hồ lô nhỏ, 3 con vịt con, khiến cậu ấy cuối cùng chỉ dám nhìn thẳng, không dám nói lời nào.
Nếu không có tiền, tôi sẽ vác cây nhị hồ của mình, ngồi ở khu biệt thự, “Hàn Xuân Phong Khúc”, “Nhị Tuyền Ánh Trăng” đều dễ như trở bàn tay, chẳng mấy chốc chiếc chậu inox trước mặt sẽ đầy ắp tiền.
Các cô chú, ông bà ở khu biệt thự đều là người trí thức, tao nhã, nhưng không thể thoát khỏi bản tính thích xem náo nhiệt của người Trung Quốc.
Tưởng Hi Hi trước kia, thiếu nữ nghệ sĩ piano, gương mặt xinh đẹp, khí chất ngời ngời, chiếc cổ thiên nga cao ngạo, thường xuyên không biểu lộ cảm xúc, như thể không coi ai ra gì.
Ngược lại, tôi, Trần Đô Đô, từ khi đến đây đã nhập gia tùy tục.
Sự thay đổi của tôi trong mắt những người hàng xóm nhiệt tình ở khu biệt thự này được tóm gọn trong bốn chữ: Hiện tượng phản tổ.
Họ đều rất tích cực đến quan sát tôi, như thể đang xem một buổi livestream về sự phản tổ của loài người.
Ba tôi và dì Lê đi du lịch, có lẽ vì tôi không bị bệnh tâm thần, thái độ với Tưởng Mạch cũng thay đổi 180 độ.
Ông ấy quá phấn khích, tối hôm từ bệnh viện về, đầu óc nóng lên liền đặt vé du lịch Quần đảo Tây Á mười lăm ngày.
“Hi Hi, còn hai ngày nữa là hết khổ rồi.” Ba tôi cầm điện thoại video call với tôi, khuôn mặt to tướng áp sát vào camera, rõ ràng là đen đi hai tông.
Ông ấy không nỡ về sớm, dù hiện tại có chút tài sản, nhưng có lẽ vẫn chưa quên những ngày tháng cơ cực trước kia, đối với bản thân, chi tiêu chỉ cần đủ ăn đủ mặc là được.
Tôi nhìn thấy dì Lê đội chiếc mũ rộng vành ở góc màn hình, dựa vào bên cạnh ba tôi, vẫn còn rất quyến rũ.
Thực ra là Tưởng An Quốc đã năn nỉ ỉ ôi muốn cưới bà ấy về nhà.
Còn Tưởng Hi Hi lại tưởng rằng họ đến cướp gia đình mình, tìm mọi cách để họ phải nếm trải mùi vị cay đắng.
Ở thế giới của tôi, tôi bắt đầu bị mất ngủ từ năm hai mươi tuổi, năm hai mươi ba tuổi đến nơi này…
Vẫn mất ngủ như thường.
Vì vậy, lúc một giờ sáng, tôi vẫn như một hồn ma lang thang trong nhà.
Cũng vì vậy, khi thấy một bóng đen trước tủ lạnh, tôi suýt nữa thì hồn bay phách lạc.
“Tưởng Mạch!” Sau khi nhìn rõ là Tưởng Mạch đang nằm trên sàn, tôi hét lên.
Ly thủy tinh vỡ tan tành, m.á.u trên tay cậu ấy càng khiến người ta kinh hãi.
Tưởng Mạch bị đau dạ dày, bệnh mãn tính nhiều năm.
Trong sách có nói cậu ấy bị đau dạ dày, nhưng chịu đựng được.
…Chịu đựng được, ai viết câu này vậy? Thiếu chính xác quá, tôi thấy cậu ấy sắp c.h.ế.t rồi.
Ban ngày tôi đã bắt cậu ấy ăn rất nhiều đồ cay.
“Tưởng Mạch, xòe tay ra.” Tôi gọi cậu ấy.
Cậu ấy nắm chặt mảnh thủy tinh, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Không.” Cậu ấy nhắm mắt, cuộn tròn người, thở dốc.
Tôi đi bẻ tay cậu ấy ra, không ngờ cậu bé này lại hờn dỗi, hất tay tôi ra, mảnh thủy tinh theo đó bị cuốn theo, cứa một đường dài trên cánh tay tôi.
Trong lòng tôi thoáng chút hoảng loạn.
“Dậy, đi bệnh viện!” Tôi chịu đau, kéo cậu ấy dậy.
Tưởng Mạch đột nhiên hết giận, dựa vào vai tôi, cười nói, “Chị, như chị mong muốn.”
Tôi bật đèn, ánh mắt tuyệt vọng đó không phù hợp với lứa tuổi của cậu ấy, in sâu trong lòng tôi cả đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nam-chinh-the-nay-khong-yeu-sao-duoc/chuong-3-nu-chinh.html.]
Cuối thu, lúc rạng sáng, tôi cõng cậu ấy đến phòng bảo vệ, bác bảo vệ bị chúng tôi đầy người m.á.u me dọa cho sợ hãi.
Ba tôi và dì Lê bay về sớm từ Quần đảo Tây Á.
Tôi nằm gục bên giường bệnh của Tưởng Mạch canh cậu ấy cả đêm, vết thương trên tay tôi chỉ được băng bó qua loa.
Lê Thi đến gặp tôi đầu tiên.
“Cô Tưởng, tôi không, tôi chưa từng làm gì có lỗi với cô.” Lúc bà ấy nhìn tôi, bà ấy nói như vậy.
Tôi nhìn thấy nước mắt lưng tròng trong mắt bà ấy, và vẻ mặt nghiêm nghị của ba tôi.
Ánh mắt của bà ấy và Tưởng Mạch rất giống nhau, như một con nai bị thương, đôi mắt to tròn, không hề có ý định phản kháng.
Thực ra tôi cũng không phản kháng.
Thực ra trước khi xuyên sách tôi là trẻ mồ côi, tôi đã quên mất khuôn mặt của mẹ, cũng chưa từng gặp ba mình.
Ngày hai mươi ba tuổi, tôi đã ước một điều ước.
Tôi đến đây.
Nhưng hình như tôi đã làm hỏng một số chuyện.
Tôi đi ngang qua họ, ra khỏi phòng bệnh, gặp một người bị thương đang được đưa vào cấp cứu.
Tiếng la hét, tiếng khóc lóc, tiếng ra lệnh xen lẫn nhau, trong sự hỗn loạn, tôi nhặt được tấm bảng tên rơi xuống của người bị thương.
“Trường cấp 3 Tây Lãng, Trần Hà Trạch.”
Cô ấy bị bạo lực học đường, là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này.
Trong sách có nhắc đến, Tưởng Mạch sẽ nắm chặt mảnh thủy tinh trong tay, sau khi vết thương lành, sẹo sẽ che khuất đường sinh mệnh.
Trên cánh tay Tưởng Hi Hi sẽ để lại một vết sẹo dài, mặc dù nó chỉ tồn tại trong một năm.
Cùng một bệnh viện, Trần Hà Trạch lần đầu tiên nói chuyện với Tưởng Mạch, là khi họ trở thành bạn cùng phòng bệnh.
Mọi thứ đều phát triển theo đúng những gì được viết trong sách.
Tôi trở nên rất thân thiện, khác hẳn với trước kia, nhưng những điều không hay đó vẫn chưa từng thay đổi vì sự can thiệp của tôi.
Một giấc mộng dài.
Tôi không biết phải tiếp tục sống với thái độ gì nữa.
Vì vậy, tôi lại bày sạp, ngoài kéo nhị hồ, tôi còn gõ phách, buồn một chút thì được, nhưng so với đó, tôi muốn có năng lực kiếm tiền hơn.
“Gõ phách một cái, không phải tôi khoa trương.
Tôi khen một chút, món ăn truyền thống này - bánh bao Cẩu Bất Lý.
Bánh bao Cẩu Bất Lý này, rốt cuộc nó ngon ở đâu?
Nó có vỏ mỏng, nhân đầy, mười tám nếp gấp, giống như một bông hoa.”
“…”
Hàng xóm láng giềng rất cạn lời, nhưng tiền thưởng thì khá hậu hĩnh.
Sau khi bảng điểm được công bố, lần đầu tiên Tưởng Mạch đến tìm tôi.
Trước đó, tin tức tôi từ hạng nhất tụt xuống hạng bét đã lan truyền khắp nơi.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Bản thân người trong cuộc còn chưa nói gì, nhưng trên giang hồ đã lan truyền tin đồn Tưởng Hi Hi bị bệnh nặng trong ngày thi.
Lần đầu tiên, thi trượt mà có cả thế giới giúp bạn biện minh.