NAM CUNG XU NINH - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-06-13 19:36:04
Lượt xem: 291
Tịch Chỉ lau nước mắt cho ta: "Ta biết, nhưng nếu sau này gặp lại chàng ấy, chàng ấy hỏi tại sao ta không bảo vệ tốt muội muội của chàng ấy, ta không thể để chàng ấy hỏi khó được."
Tịch Chỉ thở dài: "Xu Ninh, thật ra ta biết, ngày hôm đó trên đại điện, không chỉ có Bùi thị lang mà còn có cả phụ thân ta nữa, Mục gia nợ các muội, cứ để ta trả thay vậy."
"Chỉ là Xu Ninh à, những người khác trong Mục gia đều không có lỗi, muội sẽ giúp ta chứ."
Nước mắt ta lại không ngừng rơi.
Tịch Chỉ lấy ra một lá bùa bình an từ trong ngực: "Đây là bùa ta xin được ở chùa, muội hãy mang đến mộ chàng ấy mà hóa vàng, nói với chàng ấy, kiếp sau đừng làm đại tướng quân nữa."
Khi ta rời đi, Tịch Chỉ gọi giật ta lại: "Xu Ninh, nhớ nói với chàng ấy, thật ra ta chưa bao giờ hận chàng ấy, những lời đó, chỉ là nhất thời tức giận mà thôi."
Ta lắc đầu, không dám quay lại nhìn Tịch Chỉ.
"Ta không muốn, những lời này, tỷ hãy tự mình đến mộ huynh ấy mà nói!"
13.
Đêm đó, ta ngồi bên cửa sổ, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Có cung nữ nói lãnh cung bị cháy.
A tỷ Tịch Chỉ của ta, cuối cùng tỷ ấy đã chọn cách ra đi đầy bi thảm như vậy.
Ta nhìn lá bùa bình an mà a tỷ Tịch Chỉ đưa, nữ tử tốt biết bao, nếu đều là nhi nữ nhà thường dân, chắc hẳn tỷ ấy và đại ca sẽ rất hạnh phúc bên nhau.
Ta đẩy cửa sổ rộng hơn: "Tang Du."
Nhưng chợt nhớ ra, Tang Du của ta cũng không còn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nam-cung-xu-ninh/chuong-15.html.]
Cung nữ mới do Hoàng thượng đưa đến bước vào, hành lễ với ta: "Nương nương, bên ngoài nhiều khói bụi, người hãy đóng cửa sổ lại."
Ta ghé vào cửa sổ, nhìn ngọn lửa lớn ở hướng lãnh cung: "Nếu Tang Du còn ở đây, chắc chắn nàng ấy sẽ biết lúc này ta cần mở cửa sổ."
Cung nữ bên cạnh sợ hãi quỳ xuống: "Nô tỳ vô dụng, xin nương nương trách phạt."
Ta lắc đầu: "Lui xuống đi và sau này đừng vấn kiểu tóc này nữa."
Sẽ không ai có thể là Tang Du nữa, trên đời này đã không còn Tang Du nữa rồi.
Ta lại đổ bệnh.
Các Thái y quỳ đầy trong cung của ta.
Hoàng thượng ngồi bên giường, không ngừng mắng các Thái y vô dụng.
Ta lạnh lùng nhìn tất cả, đối với ta, đã không còn gì có thể khiến ta ngẩng đầu lên nữa.
Hoàng thượng tỏ ra vô cùng lo lắng cho ta, thậm chí còn xử lý việc triều chính ngay trong cung của ta.
Ta nghe thấy người nổi giận sau tấm bình phong, dường như muốn trừng phạt gia tộc của Tịch Chỉ tỷ.
Ta cố gắng gượng dậy khỏi giường: "Hoàng thượng, Mục đại nhân dù có tội, nhưng người trong tộc vô tội, xin hãy nghĩ cho đứa con của chúng ta mà tích đức."
Cuối cùng, Hoàng thượng đã tịch thu gia sản của họ, ngoài Mục đại nhân, những người khác trong tộc đều không bị liên lụy.