Nằm mơ trở về thời nhà Đường, tôi gặp được người định mệnh sắp đặt - Chương 2: Nằm mơ
Cập nhật lúc: 2024-07-11 12:32:17
Lượt xem: 111
“Hồ lô đường đây~ Hồ lô đường đây~”
“Cô nương, nhìn mấy cây trâm của ta đi, đều là hàng cực phẩm đó.”
…
Không khí thời đại thịnh vượng đập vào mặt, đây chính là nhà Đường phồn hoa.
“Ôn Nhạn, mau ra đây, nhanh lên!”
Một thiếu niên ghé đầu vào tường gọi lớn người đang nằm trong viện.
Ôn Nhạn chậm rãi lấy chiếc quạt hương bồ trên mặt xuống, “Biết rồi, nhỏ giọng thôi, để cha ta nghe được ta đánh ngươi răng rụng đầy đất.”
“Biết rồi còn không nhanh lên! Nhanh lên, nhanh lên!” Thiếu niên sốt ruột nói.
“Im miệng cho ta!” Ôn Nhạn nói xong thì trèo tường ra ngoài.
“Nhanh nhanh, ta đưa ngươi đến một chỗ tốt.” Chân vừa chạm đất, Ôn Nhạn đã bị thiếu niên lôi đi.
Trên đường đi qua mấy cửa hàng bán không ít điểm tâm to nhỏ, Ôn Nhạn không để ý đến thiếu niên đang vội vàng, lựa lựa chọn chọn, mua không ít đồ ăn.
Đi qua phố lớn và ngõ nhỏ, cuối cùng hai người cũng đến nơi tốt mà thiếu niên đã nói.
Nơi này thật sự rất tuyệt, Yên Vũ Uyển, vườn hoa lớn nhất kinh thành.
Ôn Nhạn vỗ mạnh vào sau đầu thiếu niên, “Đây là nơi tốt mà ngươi nói? Ta đã đến đây tám trăm lần rồi.”
“Ôn Nhạn, ta nói này, tốt xấu gì ngươi cũng là một cô nương, đừng có hở cái là động tay động chân chứ, thân thể yếu ớt này của ta không chịu nổi.” Thiếu niên bất mãn hét lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nam-mo-tro-ve-thoi-nha-duong-toi-gap-duoc-nguoi-dinh-menh-sap-dat/chuong-2-nam-mo.html.]
“Đừng có mà nói nhảm, ngươi gọi ta ra đây làm gì?”
“He he, ta nghe nói, đêm nay Yên Vũ Uyển sẽ chọn hoa khôi, ta không phải sợ ngươi buồn bực, dẫn ngươi ra ngoài xem náo nhiệt một chút sao!”
“Tiết Ly Anh, riêng ta thì lại thích thưởng thức diễn xuất của ngươi, có chuyện tốt không quên huynh đệ.” Ôn Nhạn đánh mạnh một phát vào vai của thiếu niên.
“Tất nhiên rồi.” Thiếu niên tên Tiết Ly Anh đáp.
“Được rồi, ta đi thay quần áo đã.” Ôn Nhạn đi về phía tiệm may gần đó, trong một thời gian ngắn, từ một thiếu nữ khí khái hào hùng đã biến thành một công tử hào hoa phong nhã.
“Ai da, ta thấy có lẽ người đầu thai sai rồi.” Tiết Ly đứng một bên cảm khái nói.
“Sao lại nói thế?”
“Ngươi còn đàn ông hơn cả ta nữa.”
“Ngươi muốn ăn đòn à!”
Hai người đi vào Yên Vũ Uyển, trong đại sảnh đông nghịt người, tất cả đều đến để xem náo nhiệt. Muốn xem vị cô nương nào sẽ dành được vị trí hoa khôi, lại thử vận may xem có thể đoạt được hoa khôi hay không. Thuận tiện uống thêm ít rượu hoa, chẳng phải rất tuyệt sao!
Hai người Ôn Nhạn ngồi hơi chếch về phía bên phải, đồ ăn mua trên đường bây giờ đã có đất dụng võ.
Đong đưa cây quạt trên tay, uống một chút rượu, nghiêng đầu nhìn lên đài, chỉ có cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, khiến mọi người có chút chán nản.
Lúc này đã gần kết thúc, có lẽ ứng cử viên thật sự sắp chuẩn bị xuất hiện.
Tất cả mọi người đều lặng lẽ chờ mỹ nhân. Ai ngờ trong lúc đèn tắt, nhìn lại trên đài, đèn bật sáng, lại hiện ra một người. Áo đỏ như máu, da trắng như tuyết, môi như anh đào, mắt như hạt ngọc, người hệt như họa, đẹp tựa ánh trăng sáng.
Tiếng nhạc vang lên, mỹ nhân bắt đầu nhảy múa, tiếng nhạc dừng lại, mỹ nhân kết thúc điệu nhảy. Đại sảnh im lặng, lập tức sôi trào, rồi lại chìm đắm trong im lặng. Sau đó người đẹp cất tiếng hát, một khúc nhạc chấn động kinh thành.
Lúc Ôn Nhạn nhìn thấy Thẩm Ngư cũng ngây người, thật sự rất đẹp. Hôm đó, Thẩm Ngư được giải hoa khôi, cũng là Thu nương mới tới của Yên Vũ Uyển, có lẽ là tiểu thư của một gia đình nghèo nào đó.