Nam thần là sát nhân biến thái - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-10-11 19:32:24
Lượt xem: 32
9.
Sau khi trải qua lần này, Cố Hiên lần đầu tiên đưa máy tính cho tôi.
Có lẽ hắn cảm thấy tôi sẽ không bỏ đi nữa, ngày càng tin tưởng tôi hơn.
"Anh sợ Ngôn Ngôn buồn. Chắc em cũng biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm."
Cố Hiên xoa đầu tôi nói.
Tôi ậm ừ, vô cùng sung sướng ôm cái máy tính hắn đưa cho.
Hơn một tuần nay, tôi không có cơ hội tiếp xúc với bất kỳ thiết bị điện tử nào ngoại trừ TV.
Nhưng tôi biết rất rõ rằng nếu tôi dùng máy tính này để nói ra điều gì đó không nên nói, Cố Hiên có thể biết ngay lập tức.
Tôi đăng nhập vào WeChat.
Tôi đã không dùng WeChat hơn một tuần rồi, nhưng rất ít người liên lạc với tôi.
Thậm chí, phần lớn trong số đó là tin nhắn quảng cáo.
Nhưng trong đó, cái tên Đoàn Tú đã thu hút sự chú ý của tôi.
Cô ấy là một trong số ít những người bạn tốt mà tôi có ở trường cấp hai, nhưng chúng tôi đã lâu rồi không liên lạc với nhau.
Đoàn Tú: Ngôn Ngôn, ngày mai tôi muốn đến gặp cậu, lâu rồi không gặp, tôi cảm thấy nhớ cậu.
Tôi sững người một lúc, định từ chối yêu cầu của Đoàn Tú, nhưng WeChat của tôi không do tôi kiểm soát.
Tôi thấy một câu trả lời được tự động nhập vào đó: OK, cậu tới đi, đây là địa chỉ của tôi: XXX
Là Cố Hiên!
Tôi hốt hoảng muốn gửi tin nhắn thoại cho Đoàn Tú, nhưng máy tính của tôi đột nhiên tối đen.
Trên màn hình phản chiếu lại khuôn mặt tuyệt vọng của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nam-than-la-sat-nhan-bien-thai/chuong-10.html.]
Sau khi Cố Hiên trở về, tôi đã tuyệt vọng cầu xin hắn đừng làm tổn thương Đoàn Tú.
Buổi tối hôm sau, Đoàn Tú đã đến đúng hẹn, người ra mở cửa là Cố Hiên.
Khoảnh khắc Đoàn Tú nhìn thấy Cố Hiên, tôi đã nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt cô ấy.
"Xin chào, tôi là bạn trai của Ngôn Ngôn, Cố Hiên." Cố Hiên cười nói.
Đoàn Tú xinh đẹp hơn trước, cô ấy liếc tôi một cái, "Ngôn Ngôn, cậu vẫn thế, không thay đổi chút nào, không ngờ cậu lại có bạn trai đẹp trai như vậy."
Cố Hiên nấu bữa tối, Đoàn Tú nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cố Hiên, cô ấy ghen tị nói: "Ngôn Ngôn, tôi không hiểu, Cố Hiên rốt cục thích cậu ở điểm nào?"
Có lẽ biết mình lỡ lời, Đoàn Tú ngượng ngùng cười với tôi.
Trong bữa ăn, Đoàn Tú rất vui vẻ, kể cho Cố Hiên nghe về chuyện trong quá khứ của tôi.
Cô ấy nói rằng mọi người trong lớp đều không thích tôi, gọi tôi là một con mương hôi thối, giáo viên cũng ghét tôi vì tôi không chỉ luộm thuộm mà còn học dốt.
Đoàn Tú nói, cười đến chảy nước mắt, "Cố Hiên, anh có biết Ngôn Ngôn đã từng bẩn thỉu như thế nào không, đầu tóc bù xù không bao giờ chải, cô ấy luôn có mùi như cống rãnh hôi thối, chỉ có tôi mới sẵn sàng làm bạn với cô ấy."
Cử động ngón tay của tôi trở nên luống cuống.
Những kỉ niệm thời đi học cứ thế ùa về trong tâm trí tôi.
Mẹ tôi là một tài xế xe hàng với lịch trình dày đặc, còn bố dượng tôi là một người nghiện rượu nặng.
Có một lần ông ta say rượu, nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái, bảo tôi cởi quần áo ra, dùng đôi tay thô ráp sờ soạng tôi: "Ngôn Ngôn, mày dậy thì tốt đó, mày là một con điếm trời sinh thấp hèn, sau này mày sẽ chỉ biết phục vụ đàn ông thôi."
Tôi không hiểu bố dượng đang làm gì, cũng không ai dạy tôi những thứ đó, nhưng tôi thấy rất kinh tởm.
Mẹ tôi không có thời gian để chăm sóc cho tôi, nhưng tôi nhớ mẹ từng dặn dò nếu tôi có chuyện gì thì nên đến gặp cô giáo.
Tôi khóc lóc kể với cô giáo những gì bố dượng đã làm với tôi.
Cô giáo trẻ nhìn n.g.ự.c tôi với ánh mắt khinh bỉ: "Bạch Ngôn, em thật rẻ tiền."
Kể từ hôm đó, tôi bắt đầu bốc mùi, không tắm, không chải đầu để bố dượng không đụng vào người.
Các bạn nam nữ trong lớp gọi tôi là một con mương hôi hám, chỉ có cô nàng Đoàn Tú xinh đẹp này mới sẵn lòng kết thân với tôi.