Nam thần là sát nhân biến thái - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-11 11:22:22
Lượt xem: 28
3.
Cố Hiên lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép lê màu hồng, trên dép có hai con thỏ nhỏ lông xù.
Hắn cúi người đặt dép dưới chân tôi: "Ngôn Ngôn, đưa chân ra."
Tôi xấu hổ duỗi chân đang mang một đôi tất thủng lỗ.
Ngón chân cái lộ ra một cách cẩu thả, tôi đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình vừa cắt móng chân tối nay.
Tôi nghe thấy Cố Hiên bật ra một tiếng cười khúc khích.
Đột nhiên, hắn cúi đầu hôn lên mu bàn chân tôi.
Cảm giác ấm áp chạm vào mu bàn chân, tôi hét lên, rụt chân lại.
"Xin lỗi, bàn chân của Ngôn Ngôn quá đáng yêu, anh không thể không ..." Cố Hiên mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên tôi bị đối xử như vậy, khiến tôi đỏ mặt ngượng ngùng.
"Ngôn Ngôn, anh đã chuẩn bị đôi dép này cho em, vẫn còn mới tinh, chưa ai dùng cả." Cố Hiên nói với một nụ cười.
Tôi đi đôi dép đặc biệt này vào, bị Cố Hiên nắm tay kéo đến bàn ăn.
Bàn ăn trải khăn đỏ, một đôi bộ đồ ăn được sắp xếp ngay ngắn, những ly rượu thủy tinh sang trọng và ánh nến lung linh.
Ngọn nến chập chờn yếu ớt, nếu không phải tôi nhìn thấy chiếc túi ni lông màu đen cạnh ghế sô pha thì mọi thứ đều rất tốt đẹp.
Bắp chân mảnh khảnh của một cô gái trẻ lộ ra dưới lớp bao nhựa.
Dạ dày của tôi lại cuộn lên cảm giác buồn nôn.
Cố Hiên: "Anh xin lỗi, Ngôn Ngôn, tôi sẽ giải quyết nó ngay bây giờ."
Cố Hiên dùng sức nhét bắp chân kia vào trong túi nhựa, buộc chặt lại.
"Ngôn Ngôn, em có biết anh đã chờ đợi ngày này bao lâu rồi không?" Cố Hiên dịu dàng nói với tôi.
Trong mắt hắn đầy dịu dàng, dịu dàng đến mức tôi gần như quên mất người đàn ông này vừa phanh thây một cô gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nam-than-la-sat-nhan-bien-thai/chuong-3.html.]
"Ngôn Ngôn, những cô gái và chàng trai đó, anh chưa bao giờ lên giường với họ, cả hôn cũng không." Cố Hiên nghiêm túc giải thích.
"Cả linh hồn và thể xác của anh đều thuộc về Ngôn Ngôn."
Tôi bị điên rồi.
Tôi vậy mà lại cảm động trước lời thổ lộ của tên điên này.
Bạch Ngôn, có phải đã quá lâu rồi mày không được ai yêu thương phải không?
Tôi tự hỏi mình như vậy.
Nhưng trong sâu thẳm trái tim, tôi đã dần bị ánh mắt dịu dàng của Cố Hiên mê hoặc.
Cố Hiên tự tay cắt bánh cho tôi, chiếc bánh gato đỏ như máu:"Ngôn Ngôn, há miệng ra nào."
Tôi mất hồn mất vía ăn một miếng bánh gato, rất ngọt, vị thật là ngon.
Cố Hiên cười: "Bánh gato này là anh tự tay làm."
Ăn bánh xong, Cố Hiên ôm ngang eo tôi, cặp lông mày đẹp hơi cau lại: "Ngôn Ngôn, em gầy quá, sau này anh nhất định sẽ nuôi em béo lên."
Chúng tôi như một cặp đôi yêu nhau đã lâu, hắn ôm tôi đi vào phòng ngủ.
Cố Hiên lấy ra một chiếc váy ngủ ren màu đen: "Đây là váy ngủ anh mua cho Ngôn Ngôn."
Tôi nhìn cái váy ngủ ít vải này, có hơi lúng túng, thực sự không muốn mặc nó.
"Ngôn Ngôn, mặc vào đi." Cố Hiên nói với giọng điệu dịu dàng, nhưng không cho tôi phản kháng.
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc thay đồ, trong lúc tôi cởi quần áo, ánh mắt Cố Hiên nhìn chằm chằm vào tôi.
Hắn nhìn cơ thể tôi từ trên xuống dưới, giống như một con rắn độc, dục vọng không thể che giấu.
Động tác của tôi rất chậm chạp, căng thẳng, cuối cùng Cố Hiên không chịu nổi liền đè tôi xuống giường.
Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào cổ tôi: "Ngôn Ngôn, em biết không, thực ra mỗi đêm khi em nhìn anh, anh cũng đang nhìn em."
"Anh đã sớm cài đặt giám sát trong nhà em rồi, Ngôn Ngôn của anh thật quá đáng yêu." Cố Hiên bật ra một tiếng cười khúc khích.