Năm Tháng Bình An - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-09-23 00:29:38
Lượt xem: 1,114
"Vợ ơi, bọn họ đều bắt nạt anh!"
"Hồi nhỏ, nhà anh còn nghèo, anh phải đi làm kiếm sống nuôi cả nhà, lúc rảnh mới có thời gian học hành chăm chỉ, nhưng năm cuối cấp, có một tên đểu cáng trong trường bắt nạt anh..."
"Tên đó đúng là một kẻ côn đồ, còn khiến anh bị đuổi học!"
"Vợ à, anh thậm chí còn chưa tốt nghiệp trung học, em có khinh thường anh không..."
Cố Tu ôm chặt lấy tôi, tủi thân nói.
Tôi luống cuống tay chân, xem anh ấy như một chú cún lớn, chỉ biết nhẹ nhàng vỗ về đầu anh ấy, dịu dàng an ủi: "Chồng à, mọi chuyện đã qua rồi, giờ anh thành đạt thế này, còn ai dám coi thường anh nữa?"
Nghe tôi nói vậy, anh ấy vẫn còn ấm ức, "Nhưng sau lưng anh, họ vẫn sẽ nói xấu anh! Em đâu biết, những năm đầu đi làm, anh đã phải uống biết bao nhiêu rượu, chịu biết bao nhiêu ánh mắt khinh thường!"
"Ừ ừ, chồng em vất vả nhất." Tôi dịu dàng đáp.
Anh ấy đúng là loại được đằng chân lân đằng đầu, lập tức nịnh nọt: "Vậy có được đòi chút bồi thường không?"
"Bồi thường gì cơ?"
Cố Tu ghé sát tai tôi nói nhỏ gì đó, khiến tôi đỏ bừng mặt, cảnh giác nhìn anh ấy.
Tôi bắt đầu nghi ngờ không biết anh ấy có đang giả vờ say hay không... Nhưng nhìn đôi má ửng hồng và ánh mắt chân thành kia, tôi lại phân vân.
Thật khó mà tưởng tượng được, khuôn mặt ngây thơ vô số tội này vừa nãy đã phóng xe lên tới 250 dặm.
Đến mấy tay háo sắc cũng phải chào thua.
Tôi không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý.
Chẳng mấy chốc đối phương đã chạy lon ton vào phòng ngủ, rồi lại quay ra với một bộ đồ nghề đầy đủ, nhìn tôi đầy mong đợi.
Thấy tôi không từ chối, anh ấy lại đến nắm tay tôi.
...
Ngày hôm sau, dù mệt mỏi rã rời, tôi vẫn cố lết thân lên máy bay, cùng chồng đến Phuket du lịch.
Máy bay có chút chao đảo, anh ấy nắm lấy tay tôi. "Vợ à, nếu có nguy hiểm, anh muốn kiếp sau vẫn được ở bên em."
Nói xong anh nhìn tôi, xác suất máy bay gặp nạn quá thấp, giả thiết này thật vô nghĩa, nhưng tôi vẫn nói: "Nếu anh đã ước như vậy, thì em sẽ đổi một điều ước khác..."
"Để em được sống lại, bảo vệ anh."
Sự thật chứng minh rằng, dù xác suất nhỏ đến đâu cũng có thể xảy ra, xác suất máy bay gặp nạn đã nhỏ, xác suất điều ước thành hiện thực còn nhỏ hơn.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bảng đen, giây tiếp theo liền lao ra khỏi lớp học.
Những bước chân nặng nề, cúi đầu nhìn thân hình sồ sề của mình, tôi mới nhận ra, có lẽ tôi thật sự đã quay về thời trung học rồi.
Có một khoảng thời gian ở cấp ba, tôi bị bệnh phải uống thuốc có chứa hormone, nên tăng cân rất nhiều.
Khi Cố Tu nhắc đến chuyện năm đó, tôi chỉ thấy xót xa, còn bây giờ lại có thêm vài phần cấp bách.
Ngày hôm sau, tôi liền làm thủ tục chuyển trường.
Việc vào lớp mới diễn ra rất suôn sẻ, nhưng tôi lại không nhìn thấy gương mặt non nớt mà tôi mong đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nam-thang-binh-an/chuong-1.html.]
Không phải nói là chăm chỉ học hành sao?
Tan học, tôi nhanh chóng làm quen với cô bạn cùng bàn Tiểu Mỹ và hỏi câu hỏi của mình.
"Cậu ấy hiếm khi đến lớp lắm, cậu quen cậu ấy à?"
"Không hẳn là quen." Tôi trả lời, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Sau giờ học, theo nguyên tắc hữu nghị, tôi mời Tiểu Mỹ đi ăn thịt nướng ở khu phố ăn vặt ngoài trường.
Tiểu Mỹ ăn rất vui vẻ, ngẩng đầu lên có chút ngạc nhiên, vội vàng ghé sát tai tôi nói nhỏ: "Kia kìa, đó chính là Cố Tu mà cậu đang tìm."
Tôi lập tức quay đầu lại, thứ đầu tiên đập vào mắt là mái tóc đỏ rực dưới ánh hoàng hôn...
Tiếp theo là ba chiếc khuyên tai bạc chói lóa...
Chiếc áo phông đen in hình đầu lâu...
Quần jean rách...
Tôi nhíu mày, nghĩ rằng có thể mình đã nhìn nhầm.
Nhưng mà bên cạnh không có ai khác cả.
Tình cờ, đối phương cũng quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, trên gương mặt điển trai của thiếu niên có vài phần không kiên nhẫn.
Mấy tên đầu vàng bên cạnh cũng lập tức lên tiếng - "Con ranh kia! Nhìn gì mà nhìn! Đại ca của bọn tao là người đứng đầu ở đây đấy! Nhìn nữa đập nát sọ giờ!"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Thiếu niên ra dáng đại ca phẩy tay, mấy tên đàn em lập tức im lặng.
Tôi muốn được yên tĩnh.
Tôi có chút hoang mang về cuộc đời.
Nhìn gương mặt quen thuộc mà non nớt ấy, tôi bắt đầu hồi tưởng xem chồng có anh em họ hàng nào trạc tuổi không.
Nhưng đáng tiếc là không có.
Nhưng tôi thật sự rất khó liên kết cậu thiếu niên bất hảo trước mắt với hình ảnh sau này - trước mặt người khác là một người đàn ông thành đạt mới nổi ở thủ đô, đẹp trai và lạnh lùng, còn sau lưng là một người chồng lãng mạn, chung tình và hết mực yêu thương vợ.
Ăn thịt nướng xong, tôi tình cờ đi ngang qua một con hẻm nhỏ, còn được chứng kiến một cuộc ẩu đả.
Cậu thiếu niên Cố Tu dựa vào tường, châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, có chút lơ đãng, phía sau là một nhóm người đang đánh nhau.
Không khí kịch tính đầy căng thẳng, nhân vật chính với mái tóc đỏ nổi bật, lại mang cảm giác như một thiếu niên trong truyện tranh.
Hút xong một điếu thuốc, trận đánh cũng gần kết thúc.
Cố Tu ngậm điếu thuốc trên miệng, còn liếc nhìn tôi một cái, đánh giá bộ đồng phục của tôi, khinh bỉ nhếch mép rồi bỏ đi.
Tâm trạng tôi rối bời.
Biết trước thế này, tôi đã ước một điều khác rồi.
Cố Tu đúng là nói dối không chớp mắt.
Nếu đây mà là đáng thương, thì mấy tên tội phạm hung ác cũng có thể nói thành người lương thiện được.