Năm thứ bảy xuyên sách cùng bạn thân - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-14 18:30:53
Lượt xem: 40
11
Như là cố tình muốn cảnh cáo ta,
Tiêu Dực vậy mà lại đặc biệt chuẩn bị lễ sắc phong cho An Bình.
Đây là khoảnh khắc huy hoàng và đắc ý nhất trong cuộc đời nàng ta.
Nàng ta mặc hoa phục, đầu đội trâm cài lộng lẫy, bước về phía người trong lòng.
Nàng ta đưa tay về phía hắn.
Nhưng ngay khi bàn tay sắp chạm vào nhau, sắc mặt nàng ta đột nhiên thay đổi.
An Bình bất ngờ rút từ trong tay áo ra một con d.a.o găm, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Tiêu Dực.
Nếu là trước đây, Tiêu Dực có thể dễ dàng tránh được nhát d.a.o này.
Nhưng bây giờ hắn ngay cả phản ứng cũng chậm hơn người khác nửa nhịp, trong lúc hoảng loạn, cánh tay của hắn bị d.a.o găm xuyên thủng.
Chưa kịp đ.â.m nhát thứ hai, An Bình đã bị thị vệ ngự tiền ập đến khống chế, nhưng nàng ta không hề sợ hãi, thổi còi ưng trong tay.
Rất lâu sau, vẫn không có ai đáp lại.
"Đang đợi đám người thảo nguyên của ngươi sao?" Ta cười, cầm một cây cung dài, đứng cách đó không xa nói nhỏ với nàng ta.
"Ngươi, ngươi đều biết!" Nàng ta lập tức biến sắc.
"Ta đương nhiên biết, bởi vì, người liên lạc với ngươi bấy lâu nay chính là ta." Ta mỉm cười nói, dây cung đã được kéo căng, mũi tên nhắm thẳng vào gương mặt trắng bệch của An Bình.
Ta nói: "Chỉ bằng mấy tên gián điệp mà ngươi đưa vào, còn muốn nội ứng ngoại hợp chiếm thành sao?
"Ngay từ tháng đầu tiên ngươi cài bọn chúng vào, ta đã diệt sạch toàn bộ rồi.
"Bản đồ phòng thủ thành mà ngươi vất vả lắm mới đánh cắp được cũng nằm trong tay ta, kỵ binh thảo nguyên của ngươi chưa bao giờ nhận được tín hiệu, hôm nay càng không có ai đến cứu ngươi đâu."
"Tại sao!" An Bình hét lên.
Đầu ngón tay ta khẽ động, một mũi tên xuyên qua bụng nàng ta trong nháy mắt.
Đó là nơi Sở Du bị thương đầu tiên.
"Bởi vì ta là người rất thù dai, lại còn rất xấu xa, thích nhất là nhìn người ta từ đỉnh cao rơi xuống địa ngục." Nói xong, ta nhắm một mắt, ngắm vào bắp chân nàng ta.
Trước đây, Sở Du bị nàng ta đẩy xuống hồ, khiến đôi chân bị tê cóng.
Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ta kéo căng cung, lại nhắm vào nàng ta.
Hôm nay tinh thần ta đặc biệt tốt, không nhịn được mà cong môi cười, miệng khẽ phát ra âm thanh giống như tiếng mũi tên bay: "Vèo — xoẹt —"
An Bình sợ hãi run rẩy trong gió, nàng ta bê bết máu, nằm sấp trên mặt đất, gào thét về phía ta: "Ngươi g.i.ế.c ta đi, chi bằng ngươi cứ g.i.ế.c ta đi."
"Ta sẽ g.i.ế.c ngươi, ngươi cứ chờ đi."
Nhưng trước đó, ta phải đòi lại những món nợ đã bị thiếu.
...
Cuối cùng, An Bình trúng 42 mũi tên bị lôi đi, nàng ta bị ném vào đại lao, kêu thảm thiết vài canh giờ rồi tắt thở.
Mọi người lúc này mới phát hiện, vị Hoàng đế vĩ đại của bọn họ từ đầu đến cuối lại không hề nói một lời.
Nhìn kỹ lại, Tiêu Dực ngã quỵ trên mặt đất, cả người trở nên hoàn toàn bất động.
Ai cũng biết, đương kim Thánh thượng là do bị phi tần yêu quý đ.â.m sau lưng phản bội dẫn đến tức giận công tâm mà sinh bệnh nặng.
Lúc đầu, hắn còn có thể phát ra vài tiếng.
Hắn cố gắng muốn ta cứu hắn, ta chỉ mỉm cười ngồi bên cạnh uống trà.
Trong khoảng thời gian này, Thái hậu đã đến một lần.
Sau khi xác nhận Tiêu Dực đã trở thành phế nhân, bà ta không hề che giấu vẻ chán ghét trên mặt, che miệng mũi rời đi.
Tiêu Dực vốn đang cố gắng há miệng muốn gọi bà ta lại.
Cứ như vậy, cổ họng cứng đờ, hắn nhìn theo bóng lưng bà ta vội vã rời đi.
Sau ngày hôm đó, hắn không thể nói được nữa.
Nhưng đất nước không thể một ngày không có vua.
Vì vậy, khi ta đưa Cửu hoàng tử - người em trai cùng cha khác mẹ của Tiêu Dực lưu lạc dân gian trở về, Tiêu Dực mở to mắt, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
"Cha mẹ thương con cái thì lo xa, Tiên đế năm đó vì bảo vệ Cửu hoàng tử, thật sự đã tốn rất nhiều công sức, ta cũng phải vất vả lắm mới liên lạc được với bên đó." Ta nói, đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù trên mặt Tiêu Dực.
"Đương nhiên, cũng có cha mẹ không yêu con, Thái hậu vì muốn lấy lòng tân đế, cảm thấy ngươi ở trong cung này quá vướng víu, nên đã đề nghị đưa ngươi ra ngoài."
Lần này, Tiêu Dực không còn giãy giụa nữa, động tác co giật của hắn dừng lại, ánh sáng trong mắt hóa thành một vùng nước đọng, hắn cứ như vậy bình tĩnh nhìn ta, rất lâu sau mới nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài xuống.
Ta lại mỉm cười bảo hắn yên tâm, "Ta chỉ đòi lại những gì thuộc về mình thôi, những thứ khác ta không tham lam."
Ví dụ như ta và Sở Du đã từng cứu mạng hắn, bây giờ hắn trả lại một cơ thể khỏe mạnh cũng không quá đáng.
Ví dụ như giang sơn mà ta thay hắn giành được, hắn cũng nên trả lại nguyên vẹn.
Hắn không thể giữ lời hứa của mình, làm tổn thương Sở Du thật lòng với hắn, lại đẩy xa Tiêu Sầm kính trọng hắn.
Bây giờ cô độc một mình, đều là đáng đời.
Từ đâu đến thì về lại đó.
Tiêu Dực bị đưa về phủ Thái tử ngày xưa, nơi này đã sớm hoang tàn, trở thành một đống đổ nát.
Tân đế hạ lệnh, giam lỏng hắn ở đây, không có thánh chỉ không được ra ngoài.
Ta phụ trách đưa người đi, trước khi chia tay, ta nói cho hắn biết sự thật cuối cùng: "An Bình năm đó không phải cầu xin thay ngươi, mà là nàng ta đã phải lòng Vương tử thảo nguyên, hai người sớm đã tâm đầu ý hợp, không có chút liên quan nào đến ngươi."
Tiêu Dực yên lặng lắng nghe, không có phản ứng gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nam-thu-bay-xuyen-sach-cung-ban-than/chuong-6.html.]
Chỉ là khi ta bước chân rời đi, ánh mắt hắn vẫn dõi theo, trên mặt là sự đau buồn và hối hận.
"Không cần gặp lại nữa, Tiêu Dực." Ta nói, xoay người bước ra ngoài.
"Xin lỗi." Khi cánh cửa đóng lại, ta hình như nghe thấy tiếng hắn nghẹn ngào khóc.
Quay người lại, ta đụng phải người mà ta đã dự đoán từ trước.
Là Tiêu Sầm tiều tụy.
Bây giờ hắn chỉ biết vùi đầu vào việc cầu tiên vấn đạo, nhiều lần tìm đến cái c.h.ế.t rồi lại được người ta cứu về.
Hắn cố tình đến tìm ta.
Gặp lại nhau, Tiêu Sầm đứng yên trước mặt ta, ánh mắt nhìn ta chằm chằm.
Hắn nói: "Ta đã biết thế nào là công lược rồi, Cố Dung Duyệt, các ngươi tiếp cận chúng ta, chỉ là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi."
"Ta đúng là như vậy." Ta nhún vai, không phủ nhận.
Chỉ là Sở Du...
Ta lại nhớ đến ngày hôm đó, ánh mắt Sở Du nhìn ta lấp lánh ánh sao. Nàng ấy nói: "Duyệt Duyệt, Tiêu Sầm thật lòng yêu ta, ta muốn ở lại đây vì chàng."
Nghe ta nói xong, cả người Tiêu Sầm như được thắp sáng trở lại, một tia hy vọng hiện lên trên mặt hắn.
"Ta biết, nếu bản thân người đó đồng ý, có thể dùng điểm để đổi lấy một cơ hội quay về." Hắn nhìn ta, cẩn thận mở miệng.
Còn ta thì gật đầu trước ánh mắt mong đợi của hắn: "Đó là đương nhiên.
"Chỉ là—" Ta đổi giọng, trên mặt nở nụ cười, "Nàng ấy chỉ là đã từng muốn ở lại vì ngươi, cái đã từng đó là bao lâu trước rồi, ngươi có từng nghĩ chưa?
"Từ lúc nàng ấy quyết định nhảy lầu, đã định sẵn sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, biết tại sao không? Bởi vì — ngươi — không — xứng."
Ta gằn từng chữ nói ra ba chữ cuối cùng, không để ý đến Tiêu Sầm suy sụp mất hồn nữa, tâm trạng vui vẻ rời đi.
Không lâu sau, ta nghe nói Hiền vương lại nhảy sông, hắn vẫn không cam lòng, muốn đến dị giới tìm Vương phi của mình.
Chỉ là lần này, hắn không may mắn được người ta cứu sống, khi tìm thấy hắn, hắn đã bốc mùi rồi.
Mong rằng các cô gái nhỏ thích yêu đương trên thế giới này hãy nhớ kỹ: Đàn ông bốc mùi thì không thể cần.
Mọi chuyện đã xong,
Ta đốt lò than trong một căn phòng kín.
Với cơ thể hiện tại của ta, ta sẽ c.h.ế.t rất nhanh.
Nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên hình ảnh khi ta mới đến dị giới. Lúc đó bốn người chúng ta luôn ở bên nhau, ngày nắng thưởng hoa, đêm trăng thổi sáo.
Những người trong hình ảnh dù là tình cảm thật hay giả dối, đều luôn cười rất vui vẻ.
...
Trước khi tắt thở, tôi lại đột nhiên mở mắt, dùng chút sức lực cuối cùng, hướng về phía ám vệ bên ngoài phòng hạ lệnh.
“Nếu có cơ hội... nhất định phải đánh c.h.ế.t Thái hậu... khụ khụ... bà già c.h.ế.t tiệt... dám gây sự với ta...”
Tôi trợn trắng mắt ra đi.
12
Giống như chỉ vừa trải qua một giấc mộng.
Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại.
Tôi chỉ vừa mới duỗi người một cái, Sở Du đã vọt tới, suýt chút nữa dí cả khuôn mặt vào trán tôi.
“Duyệt Duyệt bảo bối, cậu tỉnh rồi.” Cô ấy cười ngốc nghếch với tôi, nhưng ánh mắt lại chột dạ lảng tránh.
Tôi im lặng đứng dậy khỏi giường, bắt đầu vận động tay chân.
Thấy vậy, Sở Du liên tục lùi về sau, nụ cười gượng gạo: “Có gì từ từ nói, từ từ nói, chúng ta vẫn còn thể nói chuyện mà, thật sự vẫn còn không gian để thương lượng!”
Tôi không để ý đến cô ấy, xông lên túm lấy người cô ấy, vật xuống thảm.
“Nói, còn dám làm kẻ si tình nữa không?!” Tôi đè lên người cô ấy, hận không thể chọc thẳng ngón tay vào đầu cô ấy.
“Hu hu hu tớ sai rồi tớ không bao giờ làm chó cho đàn ông nữa.” Sở Du ôm mặt khóc nức nở.
Một lúc sau, cô ấy lại dò xét nhìn tôi: “Duyệt, cậu thật sự đi xử lý bọn họ rồi à?”
Tôi suy nghĩ một chút, gật đầu: “Gần như vậy.”
“Ồ...” Giọng Sở Du buồn buồn, không biết đang nghĩ gì.
Chuyện này không quan trọng, chỉ cần cô ấy dám nói nửa lời thương tiếc đàn ông, cái tát của tôi sẽ lập tức giáng xuống mặt cô ấy.
Tuy nhiên, cô ấy không có thời gian để thương tiếc đàn ông, Sở Du đã có một phát hiện phấn khích hơn: “Hệ thống chuyển tiền rồi, tài khoản chung của chúng ta có thêm ba mươi triệu!”
Sở Du vui mừng khôn xiết, tôi lại sa sầm mặt.
“Mới có ba mươi triệu, vất vả làm nhiều việc như vậy mới được ba mươi triệu?!”
“Ơ tớ thấy ba mươi triệu hình như đủ... Bảo bối cậu định làm gì vậy!”
“Đi tìm hệ thống tính sổ.”
“Ting——”
“Lại có thêm ba mươi triệu này!” Sở Du reo lên.
Gần đủ rồi, tôi thầm nghĩ.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Sở Du, cảm giác chân thật khi được sống cuối cùng cũng trở lại hoàn toàn.
Tôi nhìn ánh nắng xuyên qua cửa sổ, nghĩ rằng mỗi ngày sau này, đều sẽ tươi sáng rực rỡ.
Toàn văn hoàn.