Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nàng Bạch Cốt Của Đại Tướng Quân - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-29 16:52:12
Lượt xem: 2,098

"Ngươi sao lại xuất hiện ở Loạn Táng Cương, còn bị thương nặng như vậy?"

Tay Tống Ngọc đang vuốt lông thỏ khựng lại, mím môi im lặng.

Một lúc lâu sau hắn mới nói: "Ta bị người ta phản bội."

Tống Ngọc dường như nghĩ đến chuyện gì đó nặng nề, sắc mặt trở nên khó coi.

Ta thấy hắn tâm trạng không tốt, liền học theo cách người lớn dỗ trẻ con, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.

"Tống Ngọc, đừng buồn, ta sẽ không phản bội ngươi, vĩnh viễn không."

Cơ thể căng thẳng của hắn bắt đầu thả lỏng, ánh mắt chú ý đến tay kia của ta.

Hình như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trên mặt hắn nổi lên một ráng đỏ khả nghi.

Hắn khẽ ho một tiếng: "Sau này đừng tùy tiện kéo quần áo của nam nhân khác."

Ta nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của hắn, có chút không hiểu: "Vì sao?"

"Nam nữ thụ thụ bất thân."

Ta mới tu luyện thành người, không hiểu lắm chuyện nam nữ, dù sao thì bọn bạch cốt chúng ta cũng không phân biệt nam nữ.

Đột nhiên nhớ tới hôm đó nhìn thấy của Tống Ngọc...

Ta chợt hiểu ra.

Thụ thụ bất thân?

Ánh mắt dần dần di chuyển xuống dưới.

Có lẽ hành động này của ta quá mức trắng trợn, Tống Ngọc giật mình, theo bản năng dùng tay che mắt ta.

"Khương Khương, nàng..."

Lòng bàn tay ấm áp phủ lên mắt ta, ta có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của Tống Ngọc.

Hắn có chút căng thẳng.

Ta nghĩ là đang bảo vệ bảo bối của hắn.

"Ngươi đừng sợ, ta không cướp nó đâu."

Ý của ta vốn là an ủi Tống Ngọc đừng căng thẳng, không ngờ lòng bàn tay của Tống Ngọc càng nóng hơn.

"Ngươi bị sốt sao?"

Ta nhanh chóng gạt tay Tống Ngọc xuống, muốn đưa tay sờ trán hắn, nhưng lại bị hắn hoảng hốt ngăn lại.

"Trời không còn sớm nữa, chúng ta nên trở về thôi."

Nhìn bộ dạng cuống cuồng bỏ chạy của hắn, chắc là thật sự bị sốt rồi.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

3

Sau khi Tống Ngọc hoàn toàn khỏe lại, hắn bắt đầu tìm việc làm trong trấn, mỗi ngày đều đi sớm về khuya.

Nhưng những ngày tháng bình yên không kéo dài được bao lâu, đã bị mấy vị khách không mời mà đến phá vỡ.

Kể từ khi tu luyện thành người, ta vẫn giữ thói quen tắm ánh trăng lúc nửa đêm.

Hôm đó, ta treo mình trên cành cây, yên tĩnh hưởng thụ việc tắm ánh trăng.

Bỗng nhiên mấy bóng đen nhảy vào trong sân.

Bọn chúng thân thủ nhanh nhẹn, mục tiêu rõ ràng đi về một hướng.

Ta nhìn kỹ, thầm kêu lên không ổn!

Đó là phòng của Tống Ngọc!

Ta vội vàng nhảy xuống khỏi cành cây, hét lớn: "Tống Ngọc, mau chạy đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nang-bach-cot-cua-dai-tuong-quan/chuong-2.html.]

Trong phòng truyền ra tiếng đánh nhau.

Ai ngờ giây tiếp theo, mấy bóng đen đó đã bị đá ra ngoài.

Xung quanh một trận náo động, bóng đêm dày đặc, không biết từ lúc nào xung quanh xuất hiện một đám người mặc áo giáp.

Bọn họ cầm cung tên, b.ắ.n chính xác vào bắp chân của những tên áo đen.

Còn Tống Ngọc, từ trong phòng đi ra với y phục chỉnh tề, bình tĩnh nhìn đám thích khách, như thể tất cả những chuyện này hắn đều biết.

Tên thị vệ dẫn đầu đi đến trước mặt Tống Ngọc, hai tay ôm quyền quỳ một gối xuống: "Tướng quân, quả nhiên như ngài đã nói, bọn chúng không nhịn được nữa rồi."

Tướng quân?

Ta ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn mọi thứ khó hiểu trước mắt.

Ánh trăng chiếu lên mặt Tống Ngọc, hắt lên một mảng bóng tối.

Tống Ngọc mím môi mỏng, chỉ nhìn chằm chằm vào ta: "A Bội, bắt sống."

Khí thế bức người như vậy, làm sao có thể là con trai của thợ săn được.

Kể từ khi biết thân phận thật sự của Tống Ngọc, ta liền biết, hắn sắp rời đi rồi.

Mấy ngày trước khi hắn rời đi, hắn sai người đưa rất nhiều bảo bối đến.

Một số đồ trang sức bằng ngọc quý hiếm, còn có cả bánh điểm tâm ngon của Minh Lâu.

Ta nhìn mọi thứ trong phòng, nhưng không có chút hứng thú nào.

"Sau này ta không ở bên cạnh nàng, đừng tự mình đi săn b.ắ.n hái nấm ở sau núi nữa, cần gì thì sai người nói với ta.”

"Còn có mấy tinh binh ta sẽ để lại cho nàng, bọn họ có thể bảo vệ nàng chu toàn.

"Nàng vốn thể hàn, càng phải kiêng ăn uống linh tinh."

Ta đưa tay che miệng chàng, nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của chàng.

"Chàng đây là đang từ biệt sao? Sau này sẽ không đến gặp ta nữa sao?"

Ta buông tay xuống, cố chấp chờ đợi câu trả lời của chàng.

Môi Tống Ngọc mím thành một đường thẳng, im lặng nhìn ta.

Ta vẫn không cam lòng hỏi: "Thật sự không thể mang ta theo sao?"

Tống Ngọc cụp mi xuống, vẫn không trả lời.

Nhưng ta biết, đây chính là câu trả lời của chàng rồi.

Lồng n.g.ự.c ta thắt lại, như có một bàn tay đè lên, cảm giác bức bách.

Cảm giác này ta chưa từng có.

Ta vung nắm đấm, đ.ấ.m mạnh vào vai Tống Ngọc.

Ta là bạch cốt thành tinh, sức lực tự nhiên không nhỏ.

Chàng khẽ rên một tiếng, bị ta đánh lùi mấy bước.

"Chàng cút đi."

Ta xoay người không thèm nhìn lấy vẻ mặt xúc động của Tống Ngọc.

Sói mắt trắng không có lương tâm, ta vất vả cứu chàng từ Loạn Táng Cương về, còn đối xử tốt với chàng như vậy, kết quả chàng căn bản không để ta vào lòng.

Tiếng vó ngựa dồn dập.

Ngày Tống Ngọc rời đi, ta không tiễn chàng, mà lén mở một ô cửa sổ nhỏ trong căn phòng trên tầng cao nhất.

Tống Ngọc thay quân phục, cưỡi ngựa cao to, quả thật có phong thái oai phong của một vị đại tướng quân.

Chàng đợi ở cửa nhà tre rất lâu, vẫn luôn chờ ta ra ngoài từ biệt, nhưng ta cố tình không đi.

Loading...