Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nàng Bạch Cốt Của Đại Tướng Quân - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-29 23:52:19
Lượt xem: 1,786

Ta lắc đầu, có chút mệt mỏi nói: "Thôi, đừng làm phiền bọn họ."

Từ khi nhìn rõ lòng dạ Tống Dự Hoan, ta đột nhiên mất hết hứng thú với chàng.

Cho dù chàng đến tìm ta, ta cũng đóng cửa không gặp, thậm chí ngay cả dùng bữa cũng không ăn cùng chàng nữa.

Ngược lại nghe mấy nha hoàn bà tử trong phủ nói, Tần Chiêu cô nương mỗi ngày đều đưa đồ ăn cho tướng quân.

Thật chán, ngày tháng thật nhàm chán.

Ta bỗng nhiên bắt đầu nhớ những ngày tháng ở rừng trúc.

Ta chọn một ngày trời quang mây tạnh để trở về, ta có quá nhiều chuyện muốn nói với Tố Hòa tỷ tỷ.

Trên đường vội vã, ta đẩy cửa trúc ra, đồ đạc bên trong vẫn như cũ, chỉ là có chút lạnh lẽo.

Ta thử gọi vài tiếng, vẫn không có ai trả lời.

Người tiều phu đốn củi đi ngang qua đây: "Cô tìm Tố Hòa à?"

Ta bèn gật đầu: "Ông biết cô ấy đi đâu không?"

Người tiều phu lắc đầu: "Tố Hòa đi lâu rồi."

"Đi rồi?" Ta có chút kinh ngạc, "Cô ấy không đợi người trong lòng nữa sao?"

Người tiều phu thở dài: "Người trong lòng cô ấy không về được nữa rồi, đã c.h.ế.t trận từ lâu."

Ta nhìn bóng lưng người tiều phu dần khuất xa, nhìn căn nhà trúc trống không phía sau.

Trong nháy mắt, lòng trống rỗng.

7

Ta không định quay lại bên cạnh Tống Dự Hoan, bèn ở lại căn nhà trúc này.

Ban ngày lên núi săn b.ắ.n hái nấm, ban đêm treo mình trên cây cổ thụ tắm ánh trăng.

Ngày tháng trôi qua giống như trước kia.

Chỉ là không có Tố Hòa tỷ tỷ, cũng không có Tống Dự Hoan.

Chỉ có một mình ta.

Đêm nọ, ta vẫn định trèo lên cây như thường lệ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

"Có ai ở nhà không?"

Ta không nghe ra người đó là ai.

"Đi ngang qua đây, muốn xin bát nước uống."

Ta do dự một hồi, cuối cùng vẫn trèo xuống cây mở cửa.

Người nọ mặc áo đen, mặt nạ bạc che nửa khuôn mặt, không nhìn rõ hình dáng cụ thể.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Hắn cao lớn, bao phủ cả người ta trong bóng tối.

Ta đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Chờ chút, ta đi lấy."

Ta quay người vào nhà, phía sau lại vang lên tiếng xào xạc.

Ta quay đầu lại, người này lại tự ý đi theo vào.

Ta có chút bất mãn nói: "Ngươi cứ đứng đây, không được vào trong."

Bước chân hắn dừng lại, áy náy gật đầu.

Ta rót một bát nước cho hắn, nhưng khi ta vào sân lại phát hiện người đó đã biến mất.

Đang lúc ta lấy làm lạ, bả vai truyền đến một trận đau nhức.

Ta quay đầu lại nhìn, hắn đang làm động tác c.h.é.m bằng tay, vẻ mặt khó hiểu nhìn ta.

Ta hiểu ra, lập tức hất bát nước vào mặt hắn.

"Ta không có huyệt đạo giống loài người các ngươi, còn muốn đánh ngất ta!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nang-bach-cot-cua-dai-tuong-quan/chuong-6.html.]

Thấy việc bại lộ, hắn huýt sáo bằng tay.

Tiếng huýt sáo vừa dứt, không biết từ lúc nào bên ngoài đã có mấy tên áo đen nhảy vào bao vây ta.

Sau khi hóa thành hình người, ta chưa từng đắc tội với ai, sao phải huy động lực lượng lớn như vậy để bắt ta chứ?

Ta cố gắng nhìn rõ khuôn mặt thật dưới lớp mặt nạ: "Ngươi bắt ta làm gì, ta cũng không có đắc tội với ngươi."

Người nọ cười một tiếng: "Ai cũng có điểm yếu, bắt được điểm yếu của Tống Dự Hoan, còn sợ không khống chế được hắn sao?"

Ta cau mày phủ nhận: "Ta không phải điểm yếu của chàng, bắt ta cũng vô dụng."

Người nọ rõ ràng không muốn nói nhảm với ta.

Hắn phẩy tay: "Bắt sống."

Mấy tên áo đen vung đao c.h.é.m về phía ta, ta ném cái bát trong tay ra ngoài, luống cuống chạy về phía ngược lại.

Bạch cốt không giống yêu thú khác, không có linh lực.

Tuy rằng bất lão bất tử, nhưng bị đám người này bắt được, ít nhiều cũng phải mất một lớp da.

Thấy đám áo đen áp sát, ta ném sọt tre vào người bọn chúng.

Nhưng chẳng có tác dụng gì.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người màu trắng chắn trước mặt ta.

Nhìn bóng lưng quen thuộc, không cần đoán cũng biết là ai.

Tên cầm đầu đeo mặt nạ bỗng nhiên phấn khích: "Ngươi tới rồi."

Tống Dự Hoan gần như nghiến răng nghiến lợi gọi tên hắn: "Ô Nhật Lặc."

Hắn chính là thủ lĩnh Bắc Cảnh Ô Nhật Lặc?

Tống Dự Hoan hơi nghiêng đầu nói: "Tìm chỗ nào trốn đi."

Để không liên lụy đến chàng, sau khi dặn dò xong, ta liền trốn đi.

Thân thủ của Tống Dự Hoan rất nhanh nhẹn.

Bình tĩnh ung dung, mấy người này đều không phải đối thủ của chàng.

Cộng thêm A Bội trợ giúp, Ô Nhật Lặc thấy mình đang ở thế yếu.

Hắn nghiêng đầu, không biết từ đâu lấy ra một cây nỏ.

Kéo căng dây cung, mũi tên sắc bén nhắm thẳng vào Tống Dự Hoan đang đánh nhau.

Tống Dự Hoan không kịp trở tay.

Thấy tình hình không ổn, ta chạy ra từ góc khuất: "Tống Dự Hoan, cẩn thận mũi tên!"

Điều ta không ngờ tới là, mũi tên của Ô Nhật Lặc bỗng nhiên chuyển hướng, lại nhắm vào ta!

"Chết đi!"

Mũi tên sắc bén xé gió bay nhanh về phía ta.

Giây tiếp theo, mũi tên sắc bén đã bị người ta nắm lấy.

Ta kinh hồn bạt vía nhìn Tống Dự Hoan bên cạnh.

Ánh mắt chàng như có độc, hận không thể nuốt sống Ô Nhật Lặc.

Ô Nhật Lặc hài lòng nhìn Tống Dự Hoan.

"Vân phục tán của Bắc Cảnh, Tống Dự Hoan, chờ c.h.ế.t đi."

Ô Nhật Lặc nghênh ngang rời đi, A Bội còn muốn đuổi theo, bị Tống Dự Hoan ngăn lại.

Ta nhìn m.á.u tươi chảy ròng ròng trên tay hắn, trong lòng hoảng sợ không thôi: "Sao m.á.u lại màu đen?"

Nhưng Tống Dự Hoan không trả lời ta, chỉ nhìn ta chăm chú, nhìn đi nhìn lại.

"Sao không nói gì đã bỏ đi... Đừng giận nữa..."

Lời còn chưa dứt, chàng đã ngã quỵ trên vai ta, bất tỉnh nhân sự.

Loading...