Nàng dâu giấy - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-08-07 16:08:07
Lượt xem: 1,038
9.
Tôi dùng lửa đốt Đại Hoàng.
Tro giấy bị đổ xuống nhà xí.
Buổi sáng, ông nội tôi về hỏi bà nội.
“Bà nó ơi, Đại Hoàng đâu?”
"Làm sao tôi biết được? Có lẽ đêm qua không xích nên nó chạy đi đâu chơi rồi."
Tôi giả vờ bận rộn với công việc trước mắt, không dám ngước lên.
Những dấu vết của hình nhân giấy trên cơ thể ông nội tôi lan rộng.
Nó đã lan qua cổ áo và đến gần tai.
Và bà nội của tôi cũng không ngoại lệ.
Tôi bất lực nhìn nhưng không thể làm gì được. ˆ
May mà dạo này hai người không ép tôi uống thứ gì lạ cả.
Tôi ở ngay trước cửa nhà ông ba, ngước cổ chờ đợi từ sáng đến tối.
Mãi đến tối ngày thứ ba, ông ba mới vác bao tải trên lưng vội vã trở về.
Chiếc bao có mùi hôi và nhỏ từng giọt nước hôi không kém.
Tôi hào hứng bước tới, đưa tay định giúp ông gỡ nó ra nhưng ông đã đẩy tôi ra.
"Đừng chạm vào, đây là xương của nàng dâu giấy đó!"
Tôi rút tay lại.
Ông ba trải đồ trong bao ra, trông như một bộ xương ướt đẫm, trên đầu lâu u ám có mấy con giòi bò lổm ngổm.
Một tấm bảng gỗ mục nát nằm ở một bên.
Tuy tôi chưa đọc thông viế thạo nhưng vẫn mơ hồ đọc được vài chữ
......Vợ của Đại Hữu... Văn Tú..."
Ông ba nói: “Vợ của Lương Đại Hữu, Chu Văn Tú.”
Văn Tú! Chu Văn Tú!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nang-dau-giay/chuong-9.html.]
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Cái tên này xuất hiện trong bữa tiệc đãi khách của chú Vĩnh Vượn và cả khi Tiểu Phúc Tử qua đời.
Tôi cũng mang ho Chu.
Tên tôi là Chu Miêu, còn dì ấy tên là Chu Văn Tú.
Suy cho cùng, chúng tôi vẫn có quan hệ họ hàng. ˆ
Ông ba tìm một chiếc chiếu rơm và ghép các mảnh xương lại với nhau.
Thở dài, sau đó kể cho tôi nghe về quá khứ của dì Văn Tú.
Dì Văn Tú là một phụ nữ xinh đẹp và đức hạnh nổi tiếng trong làng. Dì kết hôn với Lương Đại Hữu, một tay xã hội đen trong làng khi mới hai mươi tuổi.
Lương Đại Hữu là một tay có đầu óc và biết kinh doanh , và năm đầu sau khi kết hôn, cuộc sống đúng là trôi qua không tệ.
Nhưng năm năm trước, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi ngọn núi.
Lương Đại Hữu không có cách nào để kiếm tiền nữa, nhưng hắn cũng không muốn làm những công việc nhà nông vất vả, hắn ở nhà cả ngày, rồi dần dần bộc lộ bản chất thật.
Thêm vào đó, dì Văn Tú đã gả qua mấy năm mà vẫn chậm chạp chưa sinh được con, điều này khiến mẹ của Lương Đại Hữu vô cùng bất mãn.
Ngày nào cũng động một tý là đánh đập, mắng mỏ dì Văn Tú.
Trong làng từ lâu đã có rất nhiều gã trai lưu manh thèm muốn dì ấy.
Thấy Lương Đại Hữu thiếu tiền, bọn họ lên cho hắn ta một kế hoạch độc ác vô cùng.
Lương Đại Hữu đồng ý.
Đêm đó dụ dỗ dì Văn Tú quá chén, cửa lại mở rộng.
Những người đàn ông ở ngoài cửa cởi thắt lưng rồi tràn vào.
Dì Văn Tú biết được cũng đã làm náo loạn đòi chết.
Nhưng Lương Đại Hữu đã dứt khoát trói dì ấy lại, đối xử với dì ấy như đối xử với một súc vật.
Theo thời gian, sự việc lan rộng trong cánh đàn ông trong làng, ngày càng có nhiều người đến đưa tiền cho Lương Đại Hữu.
Nhưng không lâu sau đó.
Dì Văn Tú đang mang thai rồi! ˆ
Trong thâm tâm Lương Đại Hữu biết đây là thứ nghiệt chủng, hắn nhất định không chịu ngậm bồ hòn làm ngọt mà nuốt quả đắng này.
Hơn nữa, hắn cũng đã kiếm đủ tiền và muốn cưới một người vợ mới.