Nàng Hầu Đào Tẩu - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-05-09 08:51:19
Lượt xem: 2,126
12
Người hắn ướt sũng, tóc nhỏ nước, dính vào người rất khó chịu.
Nhưng hơi thở lại ấm áp, bá đạo hòa vào hơi thở của ta.
Chỉ dựa vào cảm giác quen thuộc khi da thịt chạm vào nhau, ta cũng biết hắn là ai.
Trước kia hắn thường dùng hương tuyết tùng thanh mát lạnh lẽo, bây giờ đổi thành trầm hương, trong mưa càng thêm nồng nàn sâu lắng.
Thẩm Ánh An một tay nâng gáy ta, ngậm lấy môi ta, sau đó không chút thương tiếc từng tấc từng tấc công thành chiếm đất, như muốn bóp nát ta trong cơ thể hắn.
Mưa như trút nước, hắn thậm chí không nhịn được đến chỗ khác, ở đây liền muốn cùng ta mây mưa.
Thật sự điên rồi.
Ta bất an giãy giụa, trong lúc hoảng loạn cắn rách môi hắn.
Mùi m.á.u tanh nhanh chóng lan tràn trong khoang miệng.
Khóe mắt hắn nhuốm màu đỏ nhạt, như trả thù mà cắn lên miệng ta:
"Biết những năm qua ta sống thế nào không?"
Miệng rất đau, ta kêu lên một tiếng, ngẩng đầu lên trong nước mắt.
Mưa rơi trên má hắn, hắn thở hổn hển, ra lệnh:
"Cho dù không còn nô tịch, nàng vẫn là người của Thẩm phủ, theo ta về!"
Hắn hùng hồn nói:
"Bà nội cho nàng khế bán thân là để nàng làm thiếp lương, không phải thả nàng tự do."
"Nàng có biết nha hoàn bỏ trốn phải chịu hình phạt gì không?"
Ta lùi lại hai bước quỳ xuống đất, mặc cho nước mưa làm mờ tầm mắt.
"Muốn đánh muốn phạt, tùy ý thiếu gia xử trí."
"Phạt xong, xin thiếu gia tha cho ta."
Ta không nhìn thấy biểu cảm của hắn, chỉ thấy tay hắn nắm chặt rồi lại buông ra, run rẩy dữ dội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nang-hau-dao-tau/chuong-12.html.]
"Không phải bắt nàng quỳ, mau đứng lên."
Trong lúc giằng co, một giọng nói đầy lo lắng truyền đến:
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
Không biết từ lúc nào Giản Giản đã tỉnh, dụi đôi mắt ngái ngủ, tóc tai bù xù.
Thấy ta quỳ trong mưa, con bé đi chân trần về phía sân.
Lòng ta đột nhiên thắt lại, vội vàng đứng dậy bế con bé vào nhà, tức giận nói:
"Không ngủ tử tế, ra ngoài làm gì!"
"Mẹ, có phải thúc thúc xấu xa này muốn bắt nạt mẹ không?"
Thẩm Ánh An đi theo vào nhà, cả người chật vật nhìn hai mẹ con ta, hồi lâu không hoàn hồn.
Anan
"Nó gọi nàng là mẹ?"
Thấy ta không trả lời, hắn lại hỏi Giản Giản: "Cha con là ai?"
Giản Giản vòng tay qua cổ ta, hừ lạnh với hắn:
"Cha con mắc bệnh lậu, đã c h ế t từ lâu rồi."
Thẩm Ánh An từng bước từng bước tiến về phía chúng ta, bước chân hư ảo chậm chạp, giọng nói run rẩy:
"Con, năm nay bao nhiêu tuổi?"
Trẻ con nói năng vô tư, trả lời quá nhanh: "Ba tuổi."
Ta thầm kêu không ổn, đành phải tìm cách chữa cháy:
"Thiếu gia đừng hiểu lầm, con bé là con nuôi của ta, ba năm trước nhặt được ở bãi rác nên gọi là [Kiểm Kiểm]."
Nhưng Thẩm Ánh An không tin: "Chiếu Thủy, nàng không thấy mình giải thích quá nhiều sao?"
Giản Giản cũng không vui, tức giận vùng vẫy trong lòng ta:
"Mẹ, không phải mẹ nói con là mẹ mang bụng bầu sinh ra sao?"
"[Khởi đầu giản đơn, kết thúc sẽ hoành tráng] (tạm dịch, hán việt: Kì tá thủy dã giản kì, tướng tất dã tất cự), rõ ràng tên của ta có ý nghĩa này, chứ không phải có nghĩa là nhặt rác!"