Nàng là trân bảo - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-04-18 11:55:17
Lượt xem: 325
Hắn nhìn cô nương kia, bỗng nhận ra tất cả những người mà mình vừa thấy đều là dung chi tục phấn.
Tại sao thế gian lại có thể có người xinh đẹp đến vậy?
Trương Sinh gần như không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung được, nhưng nếu như thiếu nữ kia nguyện ý nói với hắn một câu, hắn đều cảm thấy dù có c.h.ế.t cũng không hối tiếc.
Trương Sinh ném tất cả những gương mặt mỹ nhân vừa thấy khi nãy ra đằng sau, si ngốc ngẩn người nhìn lên tầng hai.
Đỗ Nương đứng ở bên cạnh, dĩ nhiên là đã trông thấy toàn bộ cảnh này, nàng ta che miệng cười: "Khách quan, ánh mắt của ngài thật tốt, nhưng mà Sương Sương vẫn chưa treo biển hành nghề, cũng không thể chọn."
Hô hấp của Trương Sinh có chút dồn dập, lỗ mũi cũng hơi nở to, hắn thu hồi ánh mắt nhìn về phía Đỗ Nương: "Nàng tên là Sương Sương? "Gương mặt tựa trăng, sương đọng trên cổ tay trắng ngần", quả là một cái tên thật hay."
Nụ cười của Đỗ Nương càng sâu: "Xem ra khách quan là một người đọc sách, thật đúng là đầy bụng kinh luân."
***
Người vừa bị Trương Sinh nhìn một cái cả đời không quên, Sương Sương chui vào một căn phòng, bên trong phòng có một nữ nhân trẻ đẹp đang ngồi trước bàn trang điểm, nữ nhân nhìn vào gương đồng, nghe thấy động tĩnh liền ôn tồn nói: "Muội làm gì mà chạy ra bên ngoài thế, nếu bị khách nhân nhiều chuyện nhìn thấy, không cẩn thận lại phải ầm ĩ với Đỗ Nương một trận."
Người nói chuyện là một trong mười hai hoa khôi của Thược Kim Quật - Thiền Y.
Thiền Y là người có tình tình ôn hoà nhất trong mười hai vị hoa khôi, khách nhân cũng rất thích tính cách dịu dàng của nàng ta, nhất là khi ở trên giường, đau đến mấy cũng chỉ thấp giọng kêu đau.
Thiền Y không nghe được tiếng của Sương Sương thì nghiêng đầu nhìn thử, lúc này nàng ta mới trang điểm được một nửa, nhìn qua có mấy phần kỳ quái. B3.
"Muội sao vậy?"
Sương Sương nhìn Thiền Y, nhỏ giọng nói: "Thiền Y tỷ tỷ, tối nay cũng phải tiếp khách sao?"
Thiền Y quay đầu về: "Đúng vậy, Đỗ Nương nói có một phú thương ở vùng khác tới, cố ý chọn thẻ bài của ta."
Động tác kẻ lông mày của Thiền Y hơi ngừng lại, nàng ta liếc nhìn Sương Sương qua mặt gương đồng, nói thật, Sương Sương là nữ nhân xinh đẹp nhất mà nàng ta gặp trong cuộc đời này, không hiểu đến khi đấu giá, Sương Sương có thể lên đến được bao nhiêu tiền.
"Tối nay muội không phải học đàn thì đi ngủ sớm một chút đi." Nàng ta nói với Sương Sương, tiếp tục kẻ lông mày, sau này sẽ không còn được đi ngủ sớm nữa.
Sương Sương nghe được lời này thì khẽ cau mày.
Nàng đứng đó một hồi mới nói: "Ta đi đây."
Thiền Y không nhìn nàng, lúc này nàng ta đang bận bịu trang điểm, dù sao thì khách nhân tối hôm nay cũng là loại không thể tuỳ tiện lừa gạt, nàng ta chỉ thuận miệng đáp một tiếng, rồi nói với Sương Sương: "Lát nữa muội đừng có chạy lung tung, cứ ở nguyên tại phòng của mình thôi."
Sương Sương gật đầu, ngoan ngoãn đi về.
***
Thật ra thì Sương Sương không phải là Sương Sương, chắc chắn nàng không phải là Sương Sương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nang-la-tran-bao/chuong-2.html.]
Nàng là Công Chúa Gia Ninh, vị Công Chúa cuối cùng của Khương Quốc, năm tháng trước Khương Quốc mất nước, nàng uống rượu độc, lại không nghĩ mình không c.h.ế.t đi mà còn trọng sinh vào cơ thể một hoa nương ở thành Kim Lăng.
Nhưng đối với nàng mà nói thì đây không phải là chuyện gì tốt, ngược lại là chuyện xấu.
Khi Khương Quốc vẫn còn tồn tại, Gia Ninh là Công Chúa duy nhất của Thánh Thượng, nàng là do Hoàng Hậu thân sinh, ngoại công nàng là Bình Vũ đại tướng quân, nàng vốn nổi danh với tính tình hư hỏng, coi mọi người như con kiến hôi, thật sự nàng không bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày nàng lại trở thành một hoa nương, thân phận thấp kém đến nỗi một con kiến hôi cũng không bằng.
Mà khiến cho Gia Ninh càng kinh ngạc chính là, hoa nương tên Sương Sương này lại có gương mặt giống nàng y như đúc, nếu không phải vết bớt hồng trên n.g.ự.c nàng không còn nữa, nàng đã thật sự nghĩ rằng thân thể này chính là của nàng.
Anan
Có lúc Sương Sương cũng âm thầm vui mừng, bởi nếu như nàng không trọng sinh vào một tiểu nha đầu sống ở thành Kim Lăng cách xa kinh thành, sợ rằng với gương mặt này, nhất định Tân Đế sẽ không bỏ qua cho nàng.
Ở kinh thành, nhất định sẽ có người nhận ra nàng.
Gia Ninh đã mười bảy tuổi, nhưng thân thể này nhỏ hơn nàng hai tuổi, bây giờ vẫn còn đang được dạy dỗ thành thanh quan, vẫn còn chưa treo biển hành nghề.
Thược Kim Quật không giống với những thanh lâu sở quán khác, ở những thanh lâu sở quán khác, sợ là hoa nương mới mười ba, mười bốn tuổi đã phải đem đêm đầu tiên bán với giá cao, nhưng tú bà Đỗ Nương ở Thược Kim Quật cho rằng khai bao quá sớm sẽ làm hao tổn tuổi thọ của hoa nương, vì thế đã lùi tuổi tác lại thêm hai, ba năm.
Thược Kim Quật có thông lệ là khi hoa nương tròn mười sáu tuổi sẽ khai bao, mà thời gian Sương Sương tròn mười sáu tuổi đang đến càng lúc càng gần.
Tất nhiên là Gia Ninh muốn chạy, sau khi tỉnh lại nàng cũng đã từng chạy trốn, nhưng Thược Kim Quật toạ trên mặt sông, trừ phi nàng lấy được một chiếc thuyền, còn không thì căn bản chẳng thể rời khỏi nơi này.
Có một lần nàng thừa dịp mọi người không chú ý, lén trà trộn vào thuyền hoa đưa khách về bờ, nào biết thuyền còn chưa có rời bến nàng đã bị bắt được.
Đó cũng là lần đầu tiên nàng biết được hình phạt ở thanh lâu sở quán còn bẩn thỉu hơn cả trong cung.
Thược Kim Quật không có người nào gọi là Công Chúa Gia Ninh cả, mà chỉ có một hoa nương ti tiện như cỏ rác tên là Sương Sương.
Sương Sương chưa bỏ cuộc, ngay cả cách cắn lưỡi tự vẫn cũng đã dùng qua, nhưng Đỗ Nương chỉ bằng một câu nói đã chế ngự được Sương Sương.
"Nếu ngươi còn tiếp tục gây chuyện, ta sẽ để cho những tên ăn mày bẩn thỉu nhất trần đời lần lượt chiếm đoạt ngươi, đến lúc đó ngươi vẫn còn muốn tự sát thì ta cũng không ngăn cản nữa, tuỳ ngươi chọn."
Sương Sương giận run cả người, nếu như trước đây có người dám nói với nàng như vậy, nhất định nàng sẽ tiêu diệt cả nhà người đó, thậm chí ngay cả hàng xóm láng giềng cũng sẽ không buông tha, nhưng nàng bây giờ...
Một câu nói này của Đỗ Nương đã thật sự khiến Sương Sương không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
Hiện tại nàng đã ngoan ngoãn ở đây ba tháng, nghe nói hôm nay tân triều thành lập, còn Thái Tử ca ca của nàng đang phải làm tù binh, bị giam giữ trong kinh thành.
Nàng muốn rời khỏi Thược Kim Quật, Thiền Y nói với nàng nếu người mua đêm đầu tiên của nàng là người tốt thì sẽ có thể đưa nàng ra khỏi Thược Kim Quật.
Nói đến Thành Kim Lăng, Sương Sương cũng có quen biết một người, chẳng qua năm đó người kia đã bị nàng làm nhục đến như vậy, trở thành trò cười của cả kinh thành, cuối cùng không thể không quay về Kim Lăng, từ đó không bao giờ hồi kinh nữa.
Sợ là nếu như nàng để lộ thân phận, đối phương sẽ càng không bỏ qua cho nàng.