Nàng Thỏ Và Sói - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-04 15:28:33
Lượt xem: 960
Phó Ngôn là sếp của công ty, đương nhiên là sống trong khu chung cư cao cấp, cả căn nhà được bài trí theo phong cách tối giản.
Trên tường treo vài bức tranh, tôi chú ý đến một bức là ảnh chụp một chú sói con màu trắng.
Đôi mắt chú sói con màu xanh lam xám xịt, màng mắt màu xanh lam vẫn chưa biến mất.
Trong bếp có tiếng động, một lúc sau tôi thấy Phó Ngôn bưng đĩa thức ăn ra, thấy tôi thì nhìn theo ánh mắt tôi.
"Nhìn gì vậy, thích sói con à?" Câu hỏi của anh ta thật đột ngột.
Tôi không kịp phản ứng, "hả" một tiếng, ngơ ngác nhìn Phó Ngôn.
"Lại đây ăn cơm."
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có ngày được ăn sáng do chính tay sếp làm.
Tôi thật là có phúc ba đời!
Đáng lẽ tôi nên kiềm chế một chút, nhưng Phó Ngôn, tên này, nấu ăn thật sự rất ngon!
Ngon muốn khóc!
Sau khi ăn uống no nê, tôi đề nghị với Phó Ngôn cho tôi về nhà.
Anh ta nghe xong không có phản ứng gì, giơ tay chỉ về phía ban công:
"Quần áo của em tôi đã giặt rồi, chưa khô, muốn mặc đồ của tôi về nhà à?"
Tôi nhìn theo hướng anh ta chỉ, trên ban công phơi quần áo của tôi hôm qua... bao gồm cả đồ lót.
Lúc này trên người tôi chỉ có một chiếc áo sơ mi của Phó Ngôn, nhận thức này khiến tôi như ngồi trên đống lửa.
Nhưng tôi không có thói quen về nhà khỏa thân, nên đã lấy điện thoại ra, định đặt một bộ quần áo giao hàng nhanh.
Phó Ngôn đứng dậy, giữ tay tôi lại, cúi người nói nhỏ bên tai tôi: "Thỏ trắng nhỏ, em thật sự muốn đi?"
....
Câu nói này của Phó Ngôn khiến tôi sững người, giọng điệu mập mờ của anh ta dường như không phải giả vờ.
Tôi không khỏi nghi ngờ, có phải tối qua còn có chi tiết nào mà tôi đã quên mất hay không.
Tự vấn lòng mình, trước tối hôm qua, tôi và Phó Ngôn luôn giữ mối quan hệ cấp trên cấp dưới trong sáng, anh ta trả tiền, tôi làm việc.
Tuy sếp rất đẹp trai, nhưng cả công ty, trên dưới bao nhiêu cô gái xinh đẹp đều không hái được bông hoa trên núi cao này, tôi chỉ là một con thỏ nhỏ bình thường thì tính là gì?
Thỏ con chỉ muốn kiếm tiền mà thôi.
Vị trí bà chủ đến nay vẫn còn bỏ trống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nang-tho-va-soi/chuong-5.html.]
"Phó tổng, tối qua, tôi, tôi không nói nhăng nói cuội gì kiểu "bán thân" chứ?" Tôi run rẩy hỏi.
"Không có."
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nghe thấy anh ta cười nói: "Em nói muốn tôi hầu hạ em một đêm, em sẽ trả tiền."
Tôi c.h.ế.t lặng.
Tôi khi không còn tỉnh táo lại dám nói với sếp như vậy sao?
Quả nhiên là tôi.
Một lúc sau, tôi quyết định không diễn nữa, tối nay tôi sẽ viết đơn xin nghỉ việc.
Nhưng đơn xin nghỉ việc chưa viết được, tôi cũng chưa đi được.
Sau khi ăn xong không lâu, tôi lại cảm thấy ngứa ngáy lan ra từ xương cụt.
Cả người nóng ran, tôi vừa định đứng dậy thì lại trượt chân ngã xuống.
Nhưng lần này tôi không chạm đất, một đôi tay đã ôm lấy tôi, bế tôi vào phòng ngủ, rèm cửa được kéo kín, như thể bóng tối lại bao trùm.
Ngày đêm lẫn lộn.
Tôi nóng đến mức chỉ muốn ôm cục đá ngủ.
Trong cơn mê man, tôi thật sự ôm được một cục đá, sung sướng áp mặt vào, mát lạnh, dễ chịu quá.
Nhưng xung quanh dường như có gì đó cản trở tôi áp sát vào cục đá, nên tôi nhíu mày gạt hết sang một bên, áp cả người vào.
Thoải mái thở dài.
Mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở, có người đang thì thầm bên tai tôi, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái đuôi phía sau tôi.
...
Tôi không biết mình đã ở trong trạng thái này bao lâu, cho đến khi tỉnh táo trở lại, mở mắt ra chỉ thấy một màu đen.
Bên cạnh trống trơn.
Nhưng tôi vẫn mặc áo sơ mi đen của Phó Ngôn, chỉ là cúc áo đã bị cởi gần hết.
Hoang dã hết chỗ nói.
Tôi lờ mờ nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, có người đang tắm.
Đầu óc tôi dần trở nên minh mẫn, tôi xuống giường, mò mẫm kéo rèm cửa, bên ngoài là một màu xám xịt, không biết là đêm khuya hay rạng sáng.
Tôi vừa định quay lại tìm điện thoại thì cửa phòng tắm bật mở.