NÀNG TIÊN CÁ BỎ TRỐN - Chương 05
Cập nhật lúc: 2024-05-18 19:31:17
Lượt xem: 145
“Em không giận.”
Khi tôi mở miệng, giọng tôi trở nên khàn đặc.
Lục Cảnh Nhiên sửng sốt, hiển nhiên là anh ta không ngờ được mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy.
Anh ta nhìn tôi, mấp máy môi rồi nói:
“Hai ngày nữa là sinh nhật lần thứ tám mươi của nhà họ Đường, anh đưa em đến dự.”
Tôi im lặng gật đầu, căn bản là không có quyền từ chối.
Chẳng bao lâu, vào ngày sinh nhật lần thứ tám mươi của nhà họ Đường, Lục Cảnh Nhiên đặc biệt đưa tôi đến cửa hàng quần áo chọn lễ phục, sau đó còn bảo tôi khoác tay anh ta.
Hôm nay tâm trạng của anh ta có vẻ rất tốt. Tôi mong rằng anh ta có thể dễ tính hơn một chút.
Chuẩn bị ra khỏi cửa hàng thì Tần Nghiên đột nhiên gọi điện cho Lục Cảnh Nhiên. Không biết cô ta nói gì mà anh ta vội vàng rời đi.
Tôi bị bỏ lại một mình trong cửa hàng.
Lục Cảnh Nhiên không nói anh ta định làm gì, có quay lại hay không.
Nhưng tôi không thể đi được, tôi phải ở đây đợi.
Nếu khi quay lại anh ta không thấy tôi ở đây, anh ta sẽ nổi giận.
Chờ một hồi đến nửa đêm.
Bữa tiệc đã bắt đầu rồi.
Tôi nghĩ thật tốt khi không phải đi.
Nhưng không ngờ, Lục Cảnh Nhiên đã quay lại.
Anh ta đã thay quần áo và rõ ràng là tâm trạng không tốt.
“Đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nang-tien-ca-bo-tron/chuong-05.html.]
Tôi ngoan ngoãn đứng dậy lên xe.
Xe phóng thẳng tới nhà họ Đường.
Sau khi Lục Cảnh Nhiên xuống xe, anh ta sải bước đi trước mà không đợi tôi.
Tôi không quen ai cả, Lục Cảnh Nhiên đi nhanh đến nỗi chỉ một lúc sau tôi đã không nhìn thấy anh ta đâu nữa.
Tôi đứng trong đại sảnh, người đến người đi, cảm thấy vô cùng bối rối.
“Cô Mạnh, anh Lục đang tìm cô, mời cô đi cùng tôi.”
Người giúp việc đưa đưa tôi đến một căn phòng nghỉ. Tôi còn chưa bước vào đã nghe thấy giọng nói bực bội của Lục Cảnh Nhiên.
“Cô ấy ở đâu rồi?”
“Mau gọi cô ấy đến đây cho tôi!”
Tôi vội mở cửa và bước vào.
Lục Cảnh Nhiên vừa nhìn thấy tôi thì sốt ruột lao tới, túm lấy vai tôi, hai mắt đỏ hoe.
“Em đã đi đâu vậy?”
Tôi có chút luống cuống: “Anh đi nhanh quá, em không theo kịp.”
“Sao em vô dụng thế? Đáng lẽ anh không nên đưa em đến đây!”
Lục Cảnh Nhiên buông tôi ra, nằm ngửa trên ghế sofa, xoa xoa lông mày: “Hát đi.”
Mỗi khi cảm thấy khó chịu, anh ta đến bảo tôi hát để xoa dịu.
Tôi còn có nhiều cách giúp anh ta trấn tĩnh và cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng anh ta không muốn thế.
Thứ anh ta muốn là dày vò tôi.