NÀNG TIÊN CÁ BỎ TRỐN - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-05-18 19:38:56
Lượt xem: 293
7
Phòng của Cố Tắc rất rộng, tông màu đen, trắng và xám rất đơn giản.
“Chờ một chút.”
Anh ấy bảo tôi đợi rồi nhờ vệ sĩ đẩy anh ta vào phòng ngủ.
Tôi đoán là vì anh ấy không muốn tôi nhìn thấy bộ dạng khó khăn của mình nên mới bảo tôi chờ.
Chờ một lúc, vệ sĩ bước ra.
“Thiếu gia bảo cô vào.”
Tôi gật đầu rồi đi vào phòng ngủ của Cố Tắc.
Anh ấy đã thay quần áo, ngồi trên giường, đắp chăn quanh eo và bụng, hai tay khoanh lại.
Anh ấy dùng ngón tay cái xoa mu bàn tay liên tục, rõ ràng là anh ấy cũng có chút lo lắng.
Tôi bước tới.
Cố Tắc thấp giọng nói: “Anh sinh ra đã khuyết tật, đã gặp rất nhiều bác sĩ, pháp sư, nhưng đều không thể làm gì được. Bác sĩ từng đề nghị cha mẹ cho anh phẫu thuật cắt bỏ hai chân.
“Nhưng họ không muốn anh sống như thế cả đời nên họ đã tìm ra một phương thức bí mật và cứu được đôi chân của tôi dù chỉ là về hình dáng bên ngoài mà thôi”.
Tôi hơi giật mình.
Tôi cứ tưởng là do một nguyên nhân nào đó mới thành ra như vậy nhưng không ngờ đó là một khuyết tật bẩm sinh.
Tức là anh ấy đã phải ngồi xe lăn từ khi còn nhỏ.
Thường thì loại bệnh bẩm sinh này là khó chữa nhất.
Ví dụ như bệnh đau đầu của Lục Cảnh Nhiên.
Hít một hơi thật sâu, tôi chỉ vào chiếc chăn bông.
Cố Tắc nhắm mắt lại, tựa như đang suy nghĩ gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nang-tien-ca-bo-tron/chuong-12.html.]
Khi mở mắt ra lần nữa, anh ấy đã nhấc chăn lên.
Tôi ngồi ở mép giường, đặt tay lên chân anh ấy, từ từ sử dụng năng lực của mình.
Trong phòng ngủ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Một lúc sau, tôi rút tay lại và đã có sẵn một kế hoạch trong đầu.
Lúc Cố Tắc chuẩn bị đắp chăn, tôi vội vàng ngăn cản.
“Sao vậy?”
Tôi chỉ vào ống quần anh ấy.
“Em muốn xem?”
Tôi gật đầu và mở miệng, nhưng không có âm thanh nào cả.
Không có cách nào để giải thích ngay cả khi tôi muốn.
“Mạnh Đàn, từ khi có thể tự chăm sóc chính mình thì chưa từng có ai được nhìn thấy chân anh.” Giọng Cố Tắc trầm trầm.
Tôi lấy điện thoại ra định gõ lời giải thích nhưng anh ấy đã giữ tay tôi lại.
Ánh mắt Cố Tắc dán chặt vào mặt tôi: “Em chắc chắn chứ?”
Tôi kiên quyết gật đầu.
Tôi là người cá giỏi nhất nhất!
Anh ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi, cuối cùng hít một hơi thật sâu: “Được.”
Cố Tắc buông tay tôi ra, nhắm mắt lại.
Tôi đặt tay xuống và cẩn thận nhấc ống quần anh ấy lên.
Đôi chân không khác gì người thường, nhưng chỉ là về hình dáng mà thôi.
Nói cách khác, tất cả kinh mạch m.á.u thịt trong chân anh ấy đều đã chết.