NÀNG TIÊN CÁ BỎ TRỐN - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-05-18 19:43:36
Lượt xem: 274
Lục Cảnh Nhiên chợt nhận ra Mạnh Đàn đã không còn ở bên cạnh anh ta nữa.
Nghĩ đến điều gì đó, Lục Cảnh Nhiên đột nhiên ngồi dậy, vội vàng rời khỏi giường.
Anh ta lúc đầu còn nghi ngờ mục đích của Cố Tắc, tại sao vô cớ lại muốn đoạt lấy vùng nước với anh ta.
Thực sự là vì cô ta!
Mạnh Đàn đang ở chỗ Cố Tắc!
Vừa chạm đất, hai chân Lục Cảnh Nhiên chợt chệch ra ngoài, anh ta ngã thẳng xuống, không còn chút sức lực nào.
Anh ta nằm trên mặt đất và nhớ lại những câu hát hôm nay đã nghe.
Anh ta vừa bực bội vừa phẫn uất vì bị đoạt mất vùng nước. Anh ta tức giận đến gặp Cố Tắc để tính sổ, nhưng không ngờ anh ta lại nghe thấy tiếng ca ngày nhớ đêm mong.
Trong mơ, tiếng ca đó đã đồng hành và an ủi cùng anh ta vô số lần.
Không cần xác nhận, Lục Cảnh Nhiên lập tức kết luận chắc chắn là tôi đang ở trong nhà Cố Tắc.
Anh ta tuyệt vọng lái xe đ.â.m vào cửa nhà, nhưng thậm chí đến cái bóng của Mạnh Đàn cũng không thấy.
Tiếng ca vẫn không dừng lại cho đến tận khi anh ta bị đưa ra khỏi nhà họ Lục.
Sau đó Lục Cảnh Nhiên nhận ra rằng Mạnh Đàn đang chữa trị cho Cố Tắc.
Sự không cam lòng khiến Lục Cảnh Nhiên ngã ngồi ra đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nang-tien-ca-bo-tron/chuong-18.html.]
Anh lại đứng dậy và loạng choạng bước ra khỏi nhà.
Người giúp việc thấy vậy vội vàng đi tới đỡ anh ta: “Thiếu gia, cậu đi đâu vậy? Hiện tại cậu không thể ra ngoài được, thân thể của cậu...”
Lục Cảnh Nhiên dùng sức đẩy người giúp việc ra: “Tôi muốn tìm cô ta, tôi muốn tìm cô ta!”
Cha anh ta bước ra khỏi phòng và giận dữ hét lên:
“Lúc người còn sống thì tìm mọi cách trà đạp, đến khi người c.h.ế.t thì lại muốn đi tìm. Con muốn tìm ở đâu? Đến địa phủ à?”
“Sao còn đứng đó, nhanh đỡ nó về phòng, gọi bác sĩ đến khám cho nó!”
Người giúp việc vội vàng tóm lấy Lục Cảnh Nhiên.
Anh ta vùng vẫy: “Thả tôi ra, cô ta không chết! Cô ta không chết!
“Tần Nghiên đang nói dối!
“Tôi sẽ đi tìm cô ta!”
Cuối cùng, Lục Cảnh Nhiên được kéo trở lại phòng, lúc bác sĩ tới đã tiêm cho anh ta một liều thuốc an thần.
Lục Cảnh Nhiên nhìn chằm chằm trần nhà, toàn thân kêu gào đau đớn và khó chịu, nhưng lại không thể cử động.
Anh ta tưởng tượng khi cô còn sống, anh ta tưởng tượng rằng cô sẽ hát vào tai anh ta và xoa dịu nỗi đau của anh ta.
“Anh sai rồi, em quay lại đi được không?”
Lục Cảnh Nhiên nhắm mắt lại, một dòng nước mắt trong suốt từ khóe mắt trượt xuống gối, biến mất không dấu vết.