Nấu Ăn Ở Thập Niên 80 - 158
Cập nhật lúc: 2024-07-31 09:41:56
Lượt xem: 962
Một người bán quán lề đường lại dám lên mặt với nhà họ Hoắc, đã vậy còn dám đánh mẹ của cậu nữa chứ. Hoắc Lăng Vân nghĩ vậy liền nhếch mép cười, hai mắt liếc vê phía gia đình nhà họ Hoa.
Hoa Dạng im lặng không nói gì, Hoa Quốc Khánh thì nhíu mày không vui, ông thấy thái độ của cậu ta, liền lên tiếng phản bác: "Con gái của tôi từ lúc học tiểu học đã mở được mấy cái quán ăn, nó làm chơi chơi cũng kiếm ra được mấy trăm vạn, cậu có thể so sánh với nó sao?"
Hoa Quốc Khánh cảm thấy con gái của ông vừa học giỏi lại đảm đang, không ai có thể so sánh được với Tiểu Dạng.
Hoắc Lăng Vân vừa nghe mấy lời này, một chữ cũng không tin, cậu ta lập tức hét lớn: "Nói linh tinh gì thế? Học sinh tiểu học mà có thể mở cửa hàng? Đúng là đồ dối trá thích khoe khoang khoác lác”"
Hoa Quốc Khánh cũng rất tức giận, đồ vô dụng như này mà còn muốn chiếm tiện nghi của tiểu Dạng, nó xứng sao?
Ông thờ ơ nói tiếp: "Tôi đã nói với Tiểu Dạng là mở cửa hàng buôn bán chỉ làm chơi cho vui, việc học mới là quan trọng nhất, con gái tôi cũng rất nghe lời, chỉ cần học sơ sơ cũng có thể thi đứng hạng nhất."
Học sơ sơ? Nội tâm Hoắc Lăng Vân tổn thương sâu sắc, cậu ta khẽ hừ lạnh một tiếng: "Chắc là hạng nhất trường làng hả?”
Hoa Quốc Khánh cười đắc ý: "Không có gì, chỉ là thủ khoa đại học của tỉnh, không đáng nhắc tới."
Hoắc Lăng Vân: "Gì?... Thủ khoa đại học toàn tỉnh?
Vợ chồng họ Hoắc cũng ngẩn người, thủ khoa đại học đấy, cũng không phải là cải trắng ngoài chợ, trong vạn người mới có một người, là nhân trung long phượng, chuyện này cũng không thể nói dối được, chỉ cần sai người điều tra một chút là có thể biết ngay.
Hoa Quốc Khánh càng thêm đắc ý: "Đúng rồi, con tôi mới nhận được giấy báo nhập học của trường đại học Bắc Kinh, cho nên chuyến này cả gia đình tôi mới đi du lịch để Tiểu Dạng được giải khuây, có điều đây là chuyện nhỏ mà thôi, cũng không thể so với cậu."
Hoa Quốc Khánh bỗng dưng ăn nói sắc sảo làm ai nấy đều bất ngờ, bà Hoắc thì cảm giác như n.g.ự.c mình bị đ.â.m một đao, quá đaul
Thủ khoa đại học, tân sinh viên đại học Bắc Kinh mà không đáng nhắc tới? Thì phải như thế nào mới đáng nhắc tới đây?
Bà phải so sánh cái gì đây? So tiền tài sao? Người ta mang con cái ra so với con bà kìa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nau-an-o-thap-nien-80/158.html.]
Tuy bà cảm thấy con trai bà là tốt nhất, nhưng cũng không thể phủ nhận có thể thi đậu vào đại học Bắc Kinh thì Hoa Dạng cũng cực kỳ xuất sắc.
Sắc mặt của ông Hoắc đen như nhọ nồi, nhìn cậu con trai quý tử nhà mình đang ngồi thừ người ở bên kia, so sánh thật là mất hết mặt mũi, người so với người sao lại kém xa như vậy. Thật là tức c.h.ế.t ông ta rồi!
Con nhà người ta vừa buôn bán vừa đi học, mặt nào cũng giỏi, con nhà mình làm gì cũng không nên thân. Chỉ biết mỗi tán gái...
Hoa Dạng mỉm cười, cha cô thật đáng yêu: "Chỉ là sinh viên đại học Bắc Kinh thôi mà, có gì to tát đâu! Bà Hoắc hẳn là chướng mắt nhỉ?"
"Cô..." Bà Hoắc tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, cho dù bà tự cao tự đại cũng biết sinh viên Bắc đại là không thể coi thường.
Bầu không khí có chút kỳ lạ, ông Hoắc nhanh chóng cười nói: "Hoa tiên sinh có hứng thú hợp tác với tôi hay không? Nhà anh có món kho, nhà tôi có khách sạn, mỗi ngày cần cung cấp rất nhiều món kho, giá cả có thể thương lượng." Đây là muốn cầu hoà, sinh viên Đại học Bắc Kinh không dễ trêu vào, cô bé Hoa Dạng này lại càng không phải là người dễ bị người khác bắt nạt, vợ ông sao lại dây vào loại người này chứ? Thật đúng là không có mắt nhìn.
Hoa Quốc Khánh nghe vậy liền xua tay: "Việc làm ăn thì anh cứ bàn bạc với Tiểu Dạng, tôi chỉ làm theo thôi."
Cuối cùng ông Hoắc cũng tin cửa hàng là do Hoa Dạng mở, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen ghét, lại quay sang nhìn vê phía Hoa Dạng để trưng cầu ý kiến: "Thế cháu thấy sao?"
Hoa Dạng không muốn hợp tác với ông ta. Bởi vì gia phong của nhà họ Hoắc thật sự có vấn đề, nhưng cô cũng không muốn từ chối quá thẳng thừng.
"Hợp tác bằng cách nào? Món kho phải nấu mới mỗi ngày mới có thể đạt chất lượng tốt nhất, nhà tôi không có chi nhánh cửa hàng món kho ở Bằng thành”
Ông Hoắc là một thương nhân sành sỏi, đương nhiên không ngại bỏ vốn đầu tư: "Mọi người có thể mở thêm chi nhánh ở đây, chúng tôi sẽ hỗ trợ hết mình."
Hoa Dạng phẩy tay, thờ ơ nói: "Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng mà sắp tới tôi phải đi học ở Bắc Kinh, công việc làm ăn chỉ có thể làm từng bước một, nắm thật chắc thị trường ở địa phương trước đã, cái khác, sau này lại nói."
Cô nói chuyện biết tiến biết lùi, hợp tình hợp lý có suy nghĩ riêng của mình, đã bắt đầu có bóng dáng của người lãnh đạo, ông Hoắc thấy thế chỉ biết thở dài, đúng là con nhà người ta.
Vì để biểu lộ thành ý cầu hoà, ông Hoắc miễn phí toàn bộ chỉ phí ở khách sạn cho bọn họ, lúc bọn họ đi còn phái xe đưa người ra sân bay, Hoa Dạng cũng không để bụng chuyện cũ, vui vẻ tiếp nhận thành ý của đối phương.