Nấu Ăn Ở Thập Niên 80 - 169
Cập nhật lúc: 2024-07-31 09:48:39
Lượt xem: 1,138
Bọn họ mua vào từ lúc 13. 8 điểm, bán ra trong khoảng 29 điểm, lời được một khoản khổng lồ, trừ đi các chi phí thủ tục linh tinh, Hoa Dạng thu vào ít nhất cả ngàn vạn.
Tương tự, Ngôn Mạch cũng kiếm được nhiều như vậy, cậu nói đùa một câu: "Hình như anh có phúc ăn cơm mềm của vợ thì phải."
"Ha ha ha." Hoa Dạng bị chọc cười, liếc cậu một cái rồi nói: "Còn chưa có kết hôn đâu, anh đừng nói bừa.”
"Chuyện sớm muộn mà thôi."
Trân Thao nhìn hai người trò chuyện vui vẻ ở phía đối diện, không thể không bội phục, tâm thái cũng tốt thật đấy.
Đổi thành người khác thì đã sớm mừng như điên rồi, thế mà bọn họ lại bình tĩnh giống như không có việc gì, đúng là thần thái của người làm việc lớn.
"Chúc mừng hai vị, lần sau mua cổ phiếu nhớ tới tìm tôi nha"
"Đương nhiên." Ngôn Mạch cảm thấy nếu mua thêm cổ phiếu thì có thể tìm anh ta, dù sao người này cũng khá đáng tin.
Ngôn Mạch dắt tay Hoa Dạng, mười ngón đan xen đi ra khỏi sàn chứng khoán, hai người sóng vai nhau mà đi, lúc này bầu trời cũng ánh hồng, đây là một kết cục tốt đẹp, cũng là một sự bắt đầu mới.
Ngôn Mạch quay đầu nhìn người con gái bên cạnh, dưới ánh chiều tà, gương mặt của cô phá lệ xinh đẹp.
Cậu biết rất rõ, mặc kệ là thuận cảnh hay nghịch cảnh, cô đều sẽ tuyệt đối không xa rời dù chỉ là nửa bước.
Dù đường có dài, nhưng có Hoa Dạng làm bạn ở bên cạnh, từ nay cậu sẽ không cô đơn nữa.
Có cô ở đây, thế giới này thật tốt đẹp, thì ra đây chính là sức mạnh của tình yêu!
Hoàn chính văn
Phiên Ngoại 1
Ga tàu hỏa, từng dòng người bước ra từ các trạm, Hoa Dạng đứng ở cửa ra vào ngẩng đầu chờ đợi, cuối cùng cũng thấy được mấy hình bóng quen thuộc.
Cô vô cùng phấn khởi chạy ra nghênh đón: "Bà Ngôn, cha, mẹ, rốt cuộc mọi người cũng tới rồi, con vui quá đi mất."
Trương Tuệ ôm chặt con gái, bởi vì đã nửa năm không thấy, cho nên đặc biệt nhớ nhung: "Con nha, đứa nhỏ này, lớn như vậy còn nhõng nhẽo, một đòi hai ép chúng ta tới Bắc Kinh bồi con ăn tết."
Hoa Dạng một tay kéo cha, một tay ôm mẹ, mi mắt cong cong, tươi cười xán lạn, cô muốn bọn họ tới Bắc Kinh ăn tết, một là muốn cho bọn họ thấy cuộc sống của cô ở đại học, thứ hai là cô muốn dẫn cả gia đình đi chơi cho thỏa thích.
Hoa Quốc Khánh nhìn thần thái đứa con gái ông yêu thương, cảm thấy cô càng ngày càng đẹp mắt, ông một lòng bay đến Bắc Kinh hoàn toàn không có ý định quay về, ai không muốn đi dạo một vòng ở trường đại học nổi tiếng đâu? Chuyến này ông phải chơi xả láng, những chuyện khác để sau rồi tính tiếp!
Ngôn Mạch đỡ bà nội mình, mắt trông mong nhìn cô bạn gái đang đi ở bên cạnh, lại không dám thò đầu qua nói cái gì.
Dọc theo đường đi, Hoa Quốc Khánh hết lần này đến lần khác cảnh cáo cậu, ông nói trường hợp ở trước công chúng không được quá thân thiết. Lúc ở nhà cũng không thể xằng bậy, nếu không sẽ cấm bọn họ lui tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nau-an-o-thap-nien-80/169.html.]
Ngôn Mạch chỉ cảm thấy hơi hơi ủy khuất, cái này không được, cái kia cũng không được, anh là bạn trai của cô còn có thể làm gì?
Có điều, người cha vợ này thật không thể trêu vào.
Hoa Dạng rốt cuộc cũng nhìn vê phía Ngôn Mạch, thấy vẻ mặt anh đáng thương vô cùng, nhịn không được muốn cười: "Bà Ngôn, đi suốt một đường vất vả, có khỏe hay không?"
Bà cụ Ngôn không thích ngồi máy bay, bởi vì thân thể có chút không thoải mái, cho nên cả gia đình cùng nhau ngồi xe lửa.
"Tốt lắm. tốt lắm, có giường mềm, có thể ăn có thể ngủ, nói chung cũng khá tốt."
Có thể tới Bắc Kinh nhìn một cái, ít nhiều cũng là mong muốn của Hoa Quốc Khánh, đương nhiên bà cũng không ngoại lệ.
Hoa Dạng thuê một chiếc xe, đem người cùng hành lý trở về.
Xe đi vào một cái tiểu khu mới xây, tất cả đều phải dùng thang máy mười mấy tầng để di chuyển, cảm giác rất xa xỉ, cả nhà trực tiếp đi vào một tòa cao ốc, có tổng cộng 11 tầng, Hoa Dạng ấn xuống nút số 11.
Hoa Quốc Khánh vốn tưởng rằng con gái sẽ đưa bọn họ đến khách sạn, không nghĩ tới tới sẽ đến nơi này, ông tò mò hỏi: "Tiểu Dạng, đây là đâu?”
Thang máy kêu "leng keng" một tiếng, cửa liền nhanh chóng mở ra, một tầng chỉ có hai căn hộ, Hoa Dạng lấy ra chìa khóa mở cửa căn hộ bên trái: "Nhà này con mới mua ạ."
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt của bọn họ là một căn hộ được trang hoàng tỉ mỉ, Trương Tuệ vừa vui mừng vừa ngạc nhiên: "Con mua khi nào vậy?”
"Khoảng tháng 11 ạ" Lúc ấy Hoa Dạng bán số cổ phiếu trong tay, liền chọn mua mấy căn bất động sản ở vùng trung tâm.
Trương Tuệ hưng phấn lôi kéo chồng mình tham quan khắp nơi, tủ lạnh, nội thất, máy giặt đều đầy đủ hết, đồ dùng trong bếp cũng không thiếu thứ gì, còn có cả bếp ga xịn mịn, phòng khách còn có một bộ sô pha sang trọng.
Căn hộ có tổng cộng hai phòng, mỗi phòng đều có một phòng vệ sinh, một cái phòng để quần áo, Hoa Dạng sắp xếp cho mình thêm một cái thư phòng nho nhỏ.
Trương Tuệ bước vào phòng để quần áo, ánh mắt đầu tiên là thích mê, đây là địa điểm các cô gái mê mẩn nhất, trên bàn trang điểm tinh xảo được bày biện rất nhiều mỹ phẩm cao cấp, quần áo được treo chỉnh tê trên giá, cũng có rất nhiều bộ quần áo mới còn chưa được cắt mác.
"Mẹ, quần áo ở đây là con thay cha và mẹ lựa chọn, mẹ xem có thích hay không."
"Thích, quá thích đi chứ." Trong mắt Trương Tuệ lộ rõ vẻ vui sướng, nội y, giày dép, áo mũ, quần áo đều được Hoa Dạng phân loại kỹ càng cho một năm bốn mùa.
Thứ gì bà cần, con gái đã thay bà sắp xếp tỉ mỉ hết rồi.
Hoa Quốc Khánh thì thích chiếc giường lớn trong phòng ngủ cùng đèn treo hơn, ông rất thích phong cách Châu Âu, vừa nhìn đã cảm thấy sang trọng quý phái: "Tiểu Dạng, trong phòng này ấm quá, con đang mở máy sưởi hả?"
Nhà này so với ở tỉnh thành còn đẹp hơn gấp mấy lần, ông cực kì hài lòng!
"Đúng vậy, hiện tại trong phòng đang mở máy sưởi." Hoa Dạng cười tủm tỉm chỉ chỉ phòng chứa đồ: "Cha, sau này ăn dùng đều ở chỗ này, đồ ăn đều được chứa ở trong tủ lạnh , cơm tất niên năm nay do cha phụ trách nha”
"Được thôi." Tâm tình của Hoa Quốc Khánh vô cùng vui sướng, ngăn tủ trên cao cất chứa đầy gạo và mỳ ăn liền, nhìn thấy liền thỏa mãn: "Mà này, Tiểu Dạng, sao con lại mua tầng cao nhất? Ở lầu một cũng tốt mà, đi ra đi vào cũng tiện hơn."
Lúc ở tỉnh thành ông đã quen sống ở lầu một, đằng trước còn có một cái sân nhỏ, sống thực thư thái.