Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGÀI BẤT NHỊ CỦA CÔ ẤY - CHƯƠNG 11

Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:23:32
Lượt xem: 456

11

 

Cửa phòng ăn mở ra, Tống Linh Linh vội vã chạy vào, vừa kéo ghế vừa nói: "Xin lỗi, tắc đường quá."

 

Tôi rót cho cô ấy một cốc nước: "Không sao đâu."

 

Ánh mắt cô ấy dán chặt vào Thẩm Bá Nam: "Đây là bạn trai của Viên Viên đúng không?"

 

Thẩm Bá Nam vội đứng dậy, chìa tay ra: "Chào cô, tôi là Thẩm Bá Nam, rất hân hạnh được gặp."

 

Tống Linh Linh ngước lên nhìn anh ấy, bắt tay anh, rồi quay lại nhìn tôi, tỏ vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

 

Bữa ăn diễn ra trong không khí khá yên lặng.

 

Bầu không khí có gì đó kỳ lạ.

 

Khi Thẩm Bá Nam đi vào nhà vệ sinh, Tống Linh Linh nhanh chóng kéo ghế ngồi cạnh tôi: "Trời ơi, sao anh ấy lại cao thế?"

 

Tôi cắn ống hút đầy lo lắng: "Ừ, mình cũng không ngờ anh ấy cao thế này, sau này làm sao đây?"

 

Tống Linh Linh thở dài: "Chiều cao hai người chênh lệch lớn quá..."

 

Tôi nói: "Đúng vậy, sau này có lẽ sẽ gặp khó khăn. Chỉ cần anh ấy nằm xuống người mình thôi là mình sẽ bị đè bẹp. Nếu đứng thì chân mình không chạm đất, chắc mình chỉ có thể nằm trên anh ấy... Mà anh ấy to lớn thế, chắc là cái đó cũng to, mình sợ không chịu nổi..."

 

Tống Linh Linh: "..."

 

Tống Linh Linh: "Cậu đang lo về chuyện đó à?"

 

Tôi quay sang, nghi hoặc: "Không phải thì là gì?"

 

Tống Linh Linh: "Tớ nghĩ cậu không cần phải lo về chuyện đó đâu."

 

Tôi: "Tại sao?"

 

Tống Linh Linh: "Biết đâu anh ấy lại như cái tăm thì sao? Đại thụ treo ớt, nhiều trường hợp như thế lắm mà..."

 

Tôi và Tống Linh Linh đang bàn tán sôi nổi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng ho phía sau.

 

Chúng tôi quay lại nhìn, Thẩm Bá Nam không biết đã đứng đó từ bao giờ.

 

Tôi và Tống Linh Linh lập tức im bặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngai-bat-nhi-cua-co-ay/chuong-11.html.]

 

Bữa ăn diễn ra trong sự lúng túng và gượng gạo.

 

Thẩm Bá Nam đã đặt khách sạn gần căn hộ của tôi, sau bữa tối, Tống Linh Linh vội vàng lái xe đi, còn tôi lái xe đưa Thẩm Bá Nam về khách sạn.

 

Cả đoạn đường không ai nói gì.

 

Khi đến khách sạn, anh bỗng nói: “Anh không phải cái tăm, cũng không phải quả ớt."

 

Anh đã nghe thấy hết.

 

Tôi ngượng đến mức chỉ muốn chui xuống đất.

 

Hôm sau, tôi dẫn Thẩm Bá Nam đi thăm quan các địa điểm du lịch trong thành phố.

 

Vì chuyện cái tăm và quả ớt, tôi vô cùng xấu hổ, cố gắng đóng vai làm hướng dẫn viên du lịch, liên tục đưa anh đi thăm các điểm tham quan, không cho anh có cơ hội nhắc lại chuyện đó.

 

Ý tưởng thì hay, nhưng tiếc là đến trưa tôi không chịu nổi nữa.

 

Hôm nay, để bù lại sự chênh lệch chiều cao, tôi đã đi đôi giày cao gót 10cm!

 

Đi giày cao gót 10cm đi dạo thì dù có quen đi giày cao gót như tôi, sau một tiếng đồng hồ chân tôi cũng bắt đầu đau.

 

Tôi cố gắng giữ nụ cười mà bước đi, nhưng đến khoảng 10 giờ sáng thì hoàn toàn không thể chịu đựng nổi nữa, tôi tìm một băng ghế dài ngồi xuống và rất muốn tháo giày ra.

 

Nhưng Thẩm Bá Nam ở ngay bên cạnh, tôi không thể làm chuyện thô lỗ như vậy được.

 

"Chờ một lát."

 

Thẩm Bá Nam đứng dậy đi về phía xa.

 

Khi quay lại, anh ấy cầm theo hai chai nước khoáng và một đôi giày thể thao cũ kiểu "bố già" của hãng Huili.

 

Đế giày dày, ít nhất cũng phải 7cm.

 

Tôi rất ngạc nhiên.

 

Thẩm Bá Nam quỳ xuống đất, giúp tôi cởi giày cao gót và đi giày mới vào chân tôi.

 

Thật vừa vặn.

 

Loading...