NGÀI BẤT NHỊ CỦA CÔ ẤY - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:21:31
Lượt xem: 784
8
Tôi ngẩn người.
Gã khổng lồ cất điện thoại, bước về phía tôi.
Tôi bỗng dưng có một suy nghĩ kỳ quặc, bắt đầu đếm bước chân của anh ấy.
Một, hai, ba, bốn, năm...
Bảy bước!
Anh ấy chỉ cần bảy bước để đi từ đầu này đến chỗ tôi!
Bảy bước!
Bài thơ "Bảy bước"...
"Nấu đậu đốt cành đậu, đậu trong nồi khóc..."
Không phải, Tần Viên, mày đang nghĩ cái gì vậy?
Đầu óc tôi loạn cả lên.
Gã khổng lồ đứng trước mặt tôi, khoảng cách gần khiến anh ấy càng cao lớn hơn.
Hôm nay tôi lái xe đến, khi xuống xe mới nhận ra chiếc giày cao gót đã bị hỏng khi tôi đập vào mặt Chu Quan, nên giờ tôi đang đi đôi giày bệt dùng để lái xe.
Tôi phải ngước lên mới thấy được cằm của anh ấy.
Gã khổng lồ cúi xuống.
Tạ ơn trời, cuối cùng tôi cũng có thể nhìn rõ mặt anh.
Rất đẹp trai.
"Anh là Ngài Bất Nhị, Thẩm Bá Nam?"
"Ừ." Người đàn ông cao lớn kéo dây đeo ba lô, gượng gạo hỏi, “Em là Tần Viên?"
Tôi nhanh chóng mở album trong điện thoại, giơ tấm ảnh lên hỏi: "Anh ngoài đời trông không giống trong ảnh lắm."
Anh ấy lo lắng hỏi: "Không giống chỗ nào?"
Tôi nói: "Chỗ nào cũng không giống, ngoài đời anh đẹp trai hơn nhiều!"
Làm gì có ai chụp ảnh mà lại làm mình xấu đi, lại còn xấu quá mức như thế!
"Thật sao? Anh đẹp trai lắm à?" Anh ấy cười tươi đầy vui sướng nhưng cố gắng kìm nén, gãi đầu và nói, "Anh thấy ảnh cũng giống ngoài đời mà, chân thực đấy chứ."
Lần đầu gặp mặt, tôi hơi lo lắng, không biết phải nói gì, nên tiếp tục câu chuyện: "Kỹ thuật của anh kém quá, hay là chụp lại một tấm, để em xem chỗ nào không ổn."
Ý của tôi là để anh ấy tự chụp ảnh selfie, nhưng Thẩm Bá Nam lại lập tức rút điện thoại ra chụp tôi một tấm.
Tôi nghĩ chụp ảnh selfie hay chụp ảnh tôi thì cũng chẳng sao, nên không để tâm.
Nhưng tôi nhanh chóng hối hận vì quyết định đó.
Khi bức ảnh hiện lên, tôi nhìn thấy trong ảnh là một người có đầu to và chân ngắn, trông thật kỳ dị.
Tôi cao 1m55, vậy mà anh ấy chụp tôi giống như chỉ cao 55cm vậy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngai-bat-nhi-cua-co-ay/chuong-8.html.]
Kỹ thuật chụp ảnh của anh ấy thực sự khủng khiếp.
Tôi tức phát điên.
Lần gặp đầu tiên với Thẩm Bá Nam kết thúc trong không khí không mấy vui vẻ và sự lúng túng của anh ấy.
Khi lên xe, tôi định nhắc anh ấy đi cẩn thận, vừa gọi một tiếng "Thẩm Bá Nam."
"Đây!"
Anh ấy vội vàng đứng thẳng dậy khi đã mở cửa xe, "Bốp" một tiếng, đầu anh ấy đập vào trần xe, khiến cả chiếc xe rung lên.
"......"
Thẩm Bá Nam đau đớn ngồi xuống.
Anh ấy to lớn như vậy, ngồi xuống đất trông lại có chút đáng thương.
Tôi muốn cười nhưng lại thấy không tiện, bèn nói: “Em định nhắc anh cẩn thận với trần xe."
"Ừm..."
Anh ấy chui vào trong xe, giống như một chú gấu bị nhét vào chiếc lồng chó, ngồi co ro rất khổ sở.
Tôi liếc nhìn những cử động vụng về của anh ấy, cố gắng nhắc nhở bản thân: Bình tĩnh, đừng cười...
Cả đoạn đường không ai nói gì.
Tôi lén quan sát anh ấy.
Nói thật, nhìn khuôn mặt điển trai đó, cảm giác bực bội vì bức ảnh cũng tan biến.
Trước đây tôi không đặt kỳ vọng gì vào ngoại hình của anh ấy, nhưng sau khi thấy vẻ ngoài thật của anh ấy, tôi cảm giác như vừa trúng xổ số.
Thẩm Bá Nam ngồi gọn gàng trên ghế phụ, đôi chân dài của anh ấy bị kẹt trong một không gian chật hẹp.
Tôi không nhịn được hỏi câu mà đã định hỏi từ lâu: "Anh cao bao nhiêu?"
Anh ấy ngại ngùng nói: "Hơn 1m90 một chút."
Bản năng mách bảo tôi rằng anh ấy đang nói dối, vì tôi có một đồng nghiệp nam cao 1m88, nên tôi cũng biết 1m90 trông như thế nào.
"Hơn 1m90 một chút là hơn bao nhiêu? Nói thật đi."
Anh ấy lập tức lúng túng, mãi mới lí nhí nói: "1m99..."
Giọng anh ấy nhỏ quá, tôi không nghe rõ: "Nói to lên."
Anh ấy đau khổ nói: "1m99, chưa đến 2m đâu, thật sự chưa đến 2m! Em đừng chê anh!"
Giọng nói anh ấy dường như hơi nghẹn ngào.
Tôi cảm thấy anh ấy sắp khóc, vội vàng an ủi: "Không chê đâu, em chỉ tò mò thôi."
"Thật không?"
"Thật."
Anh ấy thở phào nhẹ nhõm.