Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngày Anh Quay Trở Lại - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-12 20:23:26
Lượt xem: 192

6.

 

Đêm qua ngủ không được ngon, cho nên hôm nay phải dùng cà phê để duy trì sự tỉnh táo.

 

Ở công ty nào cũng đều có một tiền bối có cuộc sống gia đình hạnh phúc, sở thích lớn nhất đó chính là giới thiệu đối tượng cho mọi người, muốn làm ông tơ bà nguyệt nối dây tơ hồng. Giống như chị Tống của công ty chúng tôi.

 

“Mạch Mạch à, chị có một đứa cháu mới đi du học về, có bằng thạc sĩ, học vấn cao, rất đẹp trai, để chị giới thiệu cho em nhé.”

 

Tôi chớp chớp mắt, từ chối.

 

“Chị Tống à, tạm thời em chưa muốn yêu đương, đợi khi nào em buông bỏ hẳn người yêu cũ rồi đến lúc đó làm phiền chị giới thiệu đối tượng giúp em sau.”

 

Chị Tống đau lòng nhìn tôi: “Mạch Mạch à, em là một cô gái tốt, bạn trai đã mất ba năm rồi vẫn còn chưa buông bỏ được.”

 

Mặt tôi lộ ra vẻ đau buồn, rồi lấy cớ xin phép đi vệ sinh.

 

Đới Tân chơi Vương giả vinh diệu*, sau khi giành được MPV thì quay trở lại bàn làm việc của mình. Trên bàn có hoa quả, bánh ngọt, thịt bò khô, và các loại đồ ăn vặt. Chị Tống vỗ vỗ vai tôi nói: “Mạch Mạch à, sau này em muốn ăn cái gì thì nói với chị.”

 

(*) Vương giả vinh diệu: game bản gốc của Liên Quân

 

Tôi vô cùng đắc ý, vui vẻ.

 

Lần này lấy cớ này cũng đều có tác dụng, nhưng vẫn không thể khiến cho “bà mai” này từ bỏ, thậm chí tôi còn nhận được một đống đồ ăn vặt.

 

Nhưng thật đáng tiếc, tuy tôi có thể thoát khỏi sự sắp xếp xem mắt của đồng nghiệp, nhưng không thể thoát khỏi các cuộc xem mắt mà bố mẹ tôi sắp xếp.

 

Nếu biết trước như vậy thì cuối tuần này tôi đã không về nhà rồi.

 

Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tối hôm đó tôi dùng mẫu máy chơi game Nintendo mới mua để thuyết phục em trai đồng ý giúp tôi phá hỏng buổi xem mắt ngày mai. Ban đầu tôi mặc quần jean và áo phông chuẩn bị ra ngoài.

 

Kết quả mẹ bắt tôi phải thay váy, còn trang điểm nhẹ nhàng, đi giày cao gót.

 

Mẹ tôi hài lòng với outfit của tôi, đối tượng xem mắt của tôi cũng rất hài lòng.

 

“Chào cô Thư, tôi là Triệu Hạo.”

 

Tôi mỉm cười lịch sự đáp lễ: “Chào anh Triệu.”

 

Trong lúc trò chuyện, Triệu Hạo biểu hiện ra vô cùng có ấn tượng tốt với tôi, ý bảo sính lễ một triệu nhân dân tệ, có nhà có xe ở trung tâm thành phố cũng đều được, thậm chí ngay cả tôi uyển chuyển nói rằng sức khỏe của bản thân không tốt, có khả năng không thể sinh con, anh ta cũng hiểu cho tôi, còn bảo sau này có thể làm thụ tinh nhân tạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngay-anh-quay-tro-lai/chuong-6.html.]

 

Một người đàn ông tốt như thế này, tôi không xứng!!!

 

Tôi gửi tin nhắn cho em trai.

 

[Em trai à, nuôi binh ngàn ngày dùng binh một giờ, lên trận đi em!”

 

Em trai trả lời nhanh chóng: [Okok!]

 

Vừa tắt màn hình điện thoại, một dáng người mảnh khảnh xuất hiện bên cạnh tôi, mặc bộ vest đen còn đeo thêm một chiếc kính râm, quả nhiên tôi không hề uổng phí khi nuôi đứa em trai này.

 

Chỉ là đợi rất lâu mà vẫn không thấy em tôi mở miệng nói chuyện, tôi còn tưởng thằng bé căng thẳng quá nên không nói nên lời. Vì vế tôi chủ động ôm eo em trai tôi, nhìn Triệu Hạo với ánh mắt xin lỗi.

 

“Anh Triệu, anh thật sự rất tốt, rất ưu tú, con người cũng rất tốt, chỉ là trong lòng tôi đã có người khác rồi, nhưng bố mẹ tôi lại ép tôi đi xem mắt, tôi thật sự xin lỗi anh.”

 

Đột nhiên, toàn thân em trai tôi hơi cứng đờ. Quả nhiên là căng thẳng đây mà.

 

Tôi còn nhéo nhéo eo thằng bé ra hiệu nói chuyện đi.

 

“Ừm, thật sự rất xin lỗi.” Sao giọng nói lạnh lùng như vậy?

 

Em trai tôi thật sự có tiềm năng, vậy mà cũng học được cách điều chỉnh giọng nói.

 

Triệu Hạo thở dài, có chút tiếc nuối: “Không sao.”

 

Chờ sau khi Triệu Hạo rời đi, tôi mỉm cười gọi phục vụ: “Mang cà phê của anh ấy đi đi, mang cho tôi một cốc trà ô long đen, em trai tôi thích uống nó.”

 

Nhìn thấy em trai tôi vẫn còn chưa có động tĩnh gì, tôi đẩy thằng bé.

 

“Diễn tốt lắm, thưởng cho em trà sữa mà em thích nhất, thấy chị tốt với em chưa!” Thân hình mảnh khảnh chậm rãi đi về phía ghế đối diện rồi ngồi xuống.

 

Tôi lấy gương từ trong túi xách ra, phàn nàn: “Chị làm mất kính áp tròng rồi, mẹ ghét bỏ bảo chị đeo kính gọng không đẹp, em trai à, em nói xem chiếc kính gọng này của chị có thu hút người khác hay không?”

 

“Có thu hút.”

 

Từ lúc nào mà em tôi lại ngoan như vậy nhỉ?

 

Khi ngẩng đầu lên, tôi bị dọa sợ đến mức tháo kính ra ngay lập tức. Tiểu tử thối, sao lại còn sinh ra ảo giác thế này? Sao mà tôi cảm thấy em trai tôi giống Quý Trang thế nhỉ?

 

Dụi dụi mắt, đeo kính lại một lần nữa, nhìn Quý Trang đang ngồi ở phía đối diện, cả người tôi cảm thấy tê dại.

Loading...