NGÀY NÀO CŨNG PHẢI DỖ BẠO QUÂN NGỐC NGHẾCH - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-11-03 18:01:27
Lượt xem: 146
10
Bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân, là Lai Phúc dẫn người vào điện.
“Hoàng hậu nương nương, họa sĩ cung đình đến vẽ chân dung cho người và bệ hạ.”
Họa sĩ cung đình? Ta tìm họa sĩ khi nào … Họa sĩ!!
Người đến có vẻ ngoài tuấn tú, đuôi mắt trời sinh mang chút tươi cười, không hiểu sao nhìn rất quen mắt.
Hắn ta chính là… Tất Nhạc Thiên?
“Bái kiến nương nương.” Tất Nhạc Thiên cúi đầu, giải thích một cách cung kính: “Trước đây thần bị bệnh, nên chưa thể tiếp nhận lệnh triệu hồi của người, mong người tha thứ.”
Ta nắm chặt nắm đấm, suýt nữa thì cắn nát răng.
Có câu nói hay rằng, ngươi có thể đến, nhưng không thể đến đột ngột.
Dù chưa rõ Tất Nhạc Thiên này có phải thật hay không, nhưng hắn ta cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt Tần Tranh khiến ta thật sự không yên tâm.
Hơn nữa không biết tại sao, ta luôn cảm thấy ánh mắt của người đứng sau hơi lạnh lẽo, khiến người ta nổi da gà.
“À… Lão Tất.” Cảm thấy hơi không tôn trọng, ta đổi cách xưng hô: “Hay là hôm nay tiên sinh trở về trước, chuyện vẽ tranh để hôm khác…”
“Vẽ đi.” Tần Tranh đột nhiên lên tiếng, làm ta giật mình.
Ta vừa dỗ vừa lừa: “A Tranh, vẽ tranh cần rất nhiều thời gian, ngươi không được động đậy.”
Tần Tranh hạ mắt xuống, không biết có phải do ta ảo giác không, ánh mắt hắn càng sâu thẳm hơn: “Nàng đang chột dạ cái gì?”
Chột dạ?
Ngoài thận ra, thứ chân thật nhất trên người ta chính là trái tim.
“Vẽ cho bổn cung.”
Tất Nhạc Thiên cầm bút nhẹ nhàng phác họa, không biết vẽ như thế nào, nhưng thần thái thì rất nghiêm túc.
Đột nhiên, một bàn tay từ hông vươn ra siết chặt lấy ta.
Ta ngẩn ra một lúc, khi lấy lại tinh thần thì suýt nữa va vào cằm của Tần Tranh, chỉ cảm thấy cái gì đó mềm mềm trên trán mình.
“Ngươi!” Ta vội che trán, ngạc nhiên nhìn hắn.
Tần Tranh nhìn ta chăm chú, hạ thấp môi thì thầm bên tai ta: “Nương tử à, sao lại cứ nhìn hắn ta mãi, có phải A Tranh không đủ đẹp không?”
Tim ta bỗng đập nhanh hơn, mặt ta lập tức đỏ bừng.
“Không, không phải.”
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Tần Tranh khẽ mỉm cười, ánh mắt lướt qua khuôn mặt ta, biểu cảm tràn đầy quan tâm: “Nàng chỉ được nhìn ta thôi.”
Ta ngẩn người, dường như hiểu ra người này kỳ lạ ở chỗ nào.
11
Ta tạm thời đè nén những nghi ngờ trong lòng.
Nhân lúc Tần Tranh đi nghỉ trưa, ta triệu Tất Nhạc Thiên vào cung Phượng Nghi.
“Nếu nương nương muốn xem tranh, có lẽ còn cần một thời gian nữa.” Hắn ta thong thả đến, nụ cười rạng rỡ.
Ta nhíu mày, giấu chiếc máy xuyên không trong tay áo.
Trong những nhiệm vụ trước đây của ta, dù có xảy ra sự cố máy móc cũng không thể không phản ứng gì với nhân vật chính của nhiệm vụ.
Chẳng lẽ thật sự không phải hắn ta?
Ta thử hỏi: “Ngoài việc vẽ tranh, ngươi còn có sở thích nào khác không?”
“Sở thích?” Tất Nhạc Thiên cúi đầu suy nghĩ, không biết vì sao lại cười lên: “Uống rượu có tính không?”
Ta cảm thấy thất vọng, ứng phó: “Tất nhiên là tính.”
“Nhưng mà…” Tất Nhạc Thiên cong môi, giọng điệu hơi châm chọc: “Tửu lượng của thần của tệ.”
Tửu lượng?
Liên quan gì đến ta?
Nói như thể tửu lượng của ai đó không tốt vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngay-nao-cung-phai-do-bao-quan-ngoc-nghech/chuong-3.html.]
Đến đêm, để bù đắp cho lần trước đã làm Tần Tranh thất vọng, ta hăng hái cầm cuốn vẽ mới vào phòng ngủ của hắn.
Ngọn nến xung quanh rất tối, bóng người phía sau bình phong mờ ảo.
Ta vòng qua, thấy nam nhân dựa vào bồn tắm, tóc đen xõa tung, bắp tay rắn chắc buông lỏng trên thành bồn. Đôi mắt hắn khép hờ, hàng mi dày rủ xuống trên mí mắt, môi đỏ mọng đọng lại những giọt sương mờ.
Thật là một bức tranh mỹ nam tắm tuyệt vời… Khiến ta suýt khóc ra nước mắt bằng miệng. (chảy dãi đó =)))
Đột nhiên, Tần Tranh nhìn về phía này.
Vẻ mặt của nam nhân gần như là sự lạnh lùng tự nhiên, đôi mắt đen trắng rõ ràng hơi nheo lại nhìn ta.
Ta bỗng hiểu ra, khi ở chung thỉnh thoảng hắn sẽ để lộ vẻ mặt này — giống như một con thú hoang dã, tách biệt trong rừng sâu, đầy kiêu ngạo và khát máu.
Trong khoảnh khắc, ta đã đưa ra phán đoán — đây không phải là biểu cảm của một người ngốc nên có.
Nhưng ngay giây tiếp theo, đôi mắt đó bỗng trở nên ngây thơ, nhìn chằm chằm vào ta hỏi: “Nương tử à, nàng đến đây tắm cho A Tranh sao?”
Trong lòng ta lập tức d.a.o động, không dám trả lời.
Nếu trước mắt vẫn là Lệ Đế lạnh lùng và khát m.á.u ngày xưa thì tình thế đã hoàn toàn thay đổi.
Vậy thì những ngày qua hắn lừa dối và diễn trò có ý gì?
“Nương tử à, nàng đưa áo cho ta.” Tần Tranh chớp mắt, từ từ chỉ về phía sau bình phong.
Tim ta đập nhanh hơn, ta quay lưng đi từng bước ra ngoài…
Trong nháy mắt ta lấy áo, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập phía sau. Ngay sau đó một lực mạnh mẽ ập xuống, đè ta xuống giường.
Ta lập tức đứng hình.
Giờ đây đôi mắt trong sáng vô hại của Tần Tranh bị bao phủ bởi sự u ám, gương mặt đẹp trai của hắn dần hiện lên vẻ tàn nhẫn và thú vị. Giọng nói trầm thấp khàn khàn như cười như không: “Bị phát hiện rồi.”
12
"Nương tử, nương tử?"
Ta giật mình tỉnh táo lại, suýt nữa thì lạc vào dòng suy nghĩ của mình.
Tần Tranh bĩu môi, ngồi trong thùng tắm phàn nàn: "Nàng đang nghĩ đến ai vậy?"
Ta vội đưa y phục cho hắn, mới có thể tạm chế ngự trái tim nhỏ bé suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
Không ngờ trong lúc ta thất thần, khóe miệng của nam nhân lại lén lút nở một nụ cười.
Hai ngày sau, rốt cuộc cũng đến sinh nhật của Tần Tranh.
Lặng lẽ ngắm văn võ bá quan trước mắt, ta cảm thấy hơi hồi hộp.
Tiểu tử Tần Tranh thì lại trông như chẳng có chuyện gì.
Quả đúng là không biết thì không sợ.
Ta còn giấu một cái máy xuyên không trong ngực, đang nghĩ tới việc thử lại với Tất Nhạc Thiên, biết đâu hôm nay sẽ linh nghiệm.
Đến phần mời rượu, t từng đợt triều thần tiến lên chúc mừng Tần Tranh. Hắn cũng ngoan ngoãn trả lời theo quy trình mà chúng ta đã tổng duyệt trước đó.
"Bệ hạ…" Một giọng nói từ trong góc điện vang lên, có chút trêu tức: "Hôm nay là mừng thọ của người, nghe khen mãi cũng chán, mà đến giờ người tổ chức bữa tiệc này vẫn chưa nhận được một lời khen nào cả."
Cơ thể ta cứng lại.
Đây là Trình Giảo Kim chui ở đâu ra?!
Tất Nhạc Thiên chậm rãi tiến lại, đưa một ly rượu đầy đến trước mặt Tần Tranh. Hắn ta cười ấm áp nhưng lại chứa đựng ý tứ khác: "Người không có gì muốn nói với hoàng hậu sao?"
Lưng Tần Tranh cứng lại, nhìn thẳng tắp về phía hắn ta.
Ngươi đáng c.h.é.m ngàn đao! Ta chưa chuẩn bị trước cho câu hỏi này mà!
Chẳng lẽ tiểu tử Tần Tranh sẽ để bị thân phận ư?!
Ta căng thẳng nhìn chằm chằm Tần Tranh. Bởi vì hắn không tỉnh táo, ta chuẩn bị nước cho hắn đối phó với triều thần, hoàn toàn không có chút cồn nào.
Vậy mà lúc này Tần Tranh lại cầm ly rượu, đi về phía ta.
Không, không, không!
Ta cố gắng ra hiệu cho hắn, nhưng Tần Tranh lại không đổi sắc đứng trước mặt ta.