Ngày ngày bình an - Chương 13 - 14
Cập nhật lúc: 2024-04-07 14:07:31
Lượt xem: 978
13
Mấy ngày sau đó, tôi không còn nghe thấy âm thanh bên ngoại nữa, chỉ cảm thấy cả đất trời đều trở nên u tối mờ mịt.
Tần Lãng nói đúng, mãi mãi tôi đều sẽ không thắng được hắn ta, cũng mãi mãi không thể thoát khỏi hắn ta.
Tôi đã trải qua một tuần cực kỳ gian nan, vô sắc vô vị.
Giang Độ vẫn luôn ở bên cạnh tôi, một tuần sau, cuối cùng thì màu sắc của trời đất lại quay trở về một lần nữa.
Cuối cùng tôi đã khóc, lúc đầu cố kìm lại chỉ khóc nức nở, sau đó là bắt đầu gào khóc.
Giang Độ lại cười, nhưng mà chỉ trong một tuần ngắn ngủi anh ấy đã gầy đi rất nhiều.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa cực kỳ lớn, là Lê Chiêu.
Vẻ mặt của Giang Độ trở nên khó coi:
“Đồ điên đó, An An đừng để ý đến anh ta.”
Tôi có hơi mệt mỏi:
“Để anh ấy vào đi.”
Giang Độ nhìn tôi, tôi cười trấn an anh ấy:
“Không sao đâu.”
Ngay khi cửa được mở ra, Lê Chiêu lập tức vọt vào, có thể thấy rằng anh ấy đang rất sốt ruột.
“Thẩm An An, em còn muốn giấu mình cho tới khi nào?
“Chính bởi vì em từ chối làm chứng, cho nên mới không thể định tội Tần Lãng.”
“Thẩm An An, sao em có thể ích kỷ như vậy?”
Anh ấy bắt lấy cánh tay của tôi, muốn kéo tôi đến toà án.
Giống như vô số lần Tần Lãng túm lấy tay của tôi, nhấn đầu tôi vào đầm nước, mãi cho đến khi không khí trong phổi tôi tiêu hao từng chút một, cận kề bên cái chết.
Điều này đánh thức nỗi sợ hãi sâu thẳm trong tôi, tôi lớn tiếng hét lên.
Thần sắc Lê Chiêu lại càng lạnh hơn:
“Thẩm An An, đừng có giả bộ.”
Mãi cho đến khi Giang Độ đ.ấ.m Lê Chiêu ngã xuống đất, anh ấy ôm tôi vào lòng:
“An An, anh ở đây, anh ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngay-ngay-binh-an/chuong-13-14.html.]
Giang Độ túm lấy cổ áo của Lê Chiêu, đuổi anh ấy ra khỏi phòng.
Nhưng mà Lê Chiêu nói không sai, tôi không thể cứ tiếp tục trốn tránh như thế, tội ác của Tần Lãng sẽ phải kết thúc trong tay của tôi.
14
Trước phiên tòa xét xử tiếp theo, dưới sự giúp đỡ của Giang Độ và bác sĩ tâm lý, tôi vẫn tiến hành trị liệu giảm ám ảnh.
Tôi cưỡng bách bản thân phải xem các loại video phỏng vấn Tần Lãng mỗi ngày, sau đó lặp đi lặp lại nói với bản thân, tôi không sợ hắn ta.
Bao gồm tất cả những thứ tôi sợ hãi.
Tôi sợ nước, bởi vì hắn ta từng nhiều lần ấn đầu tôi xuống nước.
Tôi cũng sợ âm thanh ma sát của kim loại, bởi vì âm thanh vừa vang lên, lá có nghĩa lại có một người nữa sắp chết.
Tiếng ‘tách, tách’ của máy ánh, tiếng xương vỡ nát, màu đỏ......
Tôi ép buộc bản thân phải trải nghiệm lại cảnh tượng mà trước kia hắn ta làm trên người tôi, lần lượt sụp đổ rồi lần lượt tự chữa lành vết thương.
Có đôi khi Giang Độ sẽ giấu tôi, lén khóc trong bóng tối.
Nhưng bất cứ lúc nào tôi thấy anh ấy, anh ấy sẽ luôn là cười, giống như mặt trời nhỏ, mãi mãi tỏa nắng.
Anh ấy ôm tôi, giọng điệu ôn nhu như nước:
“Thẩm An An là nữ hiệp lợi hại nhất thiên hạ, cho nên tất cả đều sẽ qua thôi.”
Phiên tòa chung thẩm Tần Lãng diễn ra vào cuối tháng, chỉ mới một tháng ngắn ngủn, tôi gần như gầy đến nỗi không giống người thường, dường như một cơn gió thổi qua là có thể thổi tôi đi mất.
Nhưng tôi biết, bên trong thân xác này đã được rèn luyện vô cùng cứng cỏi.
Trên toà án, Tần Lãng thấy tôi, hắn ta nhẹ nhàng mỉm cười:
“Cô Thẩm thật sự khiến tôi vô cùng ấn tượng đấy!”
Tiếp đó, giọng điệu của hắn ta thay đổi:
“Tôi là đang nói trong yến hội một năm trước, cô Thẩm thật sự rất chói lóa.”
Ngay lúc giọng của Tần Lãng vang lên, tôi lập tức đổ mồ hôi lạnh, nỗi sợ từ sâu tận đáy lòng trào dâng.
Tôi nắm chặt tay, nhéo lòng bàn tay của bản thân, đau đớn có thể khiến tôi giữ tinh thần tĩnh táo nhất.
Cố gắng trả lời chất vấn của luật sự một cách có logic, có trình tự nhất.
Sau một loạt vấn đề, tôi gần như kiệt sức.
Nhưng mà cũng may cuối cùng cũng sắp kết thúc. Ngay lúc này, lại có biến cố phát sinh.
Mọi người trong thính phòng đột nhiên xôn xao, lúc tôi mờ mịt nhìn qua, chỉ thấy nụ cười nham hiểm của Thẩm Ninh.