NGÀY TA CẬP KÊ, TUYẾT RƠI RẤT LỚN, HẮN NÓI MUỐN HUỶ HÔN - END
Cập nhật lúc: 2024-11-04 18:28:39
Lượt xem: 105
Ta lén lút chạy ra ngoài dùng hết sức lực chạy về nhà, run rẩy nói với mẫu thân hãy xây cao tường viện, bảo gia nhân tăng cường phòng bị, bảo người chuẩn bị xe ngựa đi tìm phụ thân.
Nạn đói sẽ không có người, nạn đói chỉ có ăn thịt người.
Nhưng mẫu thân lại nghiêm khắc quát mắng ta, nói ta tâm tính hổ lang, nói ta ích kỷ, nói ta tàn nhẫn lạnh lùng.
Đúng vậy, ta là nữ nhi của Bác Viễn Hầu, sinh ra đã được sống trong nhung lụa, không thấy được nỗi khổ của bách tính. Nếu phụ thân đã ký thác hy vọng lớn lao vào ta, làm sao ta có thể nhìn tộc nhân bách tính c.h.ế.t đói ngoài đường mà không quan tâm?
Ta quỳ dưới hành lang, khóc lóc cầu xin mẫu thân, đừng đem hết lương thực ra cứu tế, những người biết chúng ta có lương thực sẽ đến cướp đoạt; đừng đem gia nhân ra ngoài an ủi bách tính, bọn họ sẽ biết trong phủ trống rỗng, chỉ có phụ nữ và trẻ em; đừng đích thân đicứu tế muôn dân, bọn họ sẽ biết phu nhân tâm địa thiện lương, Mạnh phủ sẽ lâm vào nguy hiểm.
Mẫu thân hất ta ra, mắng ta không bằng cầm thú.
Đúng vậy, người đời đều tốt cả. Trong thành đều ca ngợi phu nhân Mạnh thị hiền đức lương thiện, chỉ cần chúng ta ăn ít đi một chút, chỉ cần chúng ta không hoang phí, chỉ cần chúng ta phái ra đủ người, mọi người cùng nhau vượt qua khó khăn, tai họa sẽ qua đi.
Bà ấy bảo ta và đệ đệ ra ngoài đường bố thí cháo, để ta xem những người ăn không no cơm kia trông như thế nào.
Ta không cảm thấy xấu hổ, chỉ cảm thấy sợ hãi.
Những người đó không phải đang nhìn ân nhân, mà là đang nhìn thức ăn.
Mạnh gia nhờ phụ thân ta mà hưng thịnh, tự nhiên là giàu có.
Nhưng dù có giàu có đến đâu, làm sao nuôi nổi toàn bộ người dân trong thành?
Phụ thân phái người đến tìm chúng ta, bị mẫu thân từ chối.
Mẫu thân nói: "Mạnh gia là Mạnh gia của Vân Xuyên, ta thân là phụ nữ Mạnh gia, làm sao có thể bỏ mặc bách tính nơi đây?"
Từ đó về sau, ta liền biết, mẫu thân nhất định sẽ chết.
Sự lương thiện của bà ấy là một loại tàn nhẫn, bà ấy không để ý đến việc ba mẹ con ta không có sức chống lại thế đạo này, bà ấy không hiểu đạo lý tuần tự tiệm tiến, bị người dân khen vài câu đã lâng lâng, không chỉ muốn cho cháo đặc, còn muốn cho cơm khô, lương thực ăn hết liền cho tiền, đem đồ trang sức của mình đi bán lấy tiền, đi cứu tế, đi mua lương thực.
Không có đại quân của phụ thân trấn áp, không có thủ đoạn sắt m.á.u của phụ thân, không có trí tuệ tài năng của phụ thân, bà ấy cái gì cũng làm không được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngay-ta-cap-ke-tuyet-roi-rat-lon-han-noi-muon-huy-hon/end.html.]
Đêm đó, phủ đệ Mạnh thị bị bao vây, kho lương bị cướp sạch, ta dẫn theo đệ đệ trốn trong hòn non bộ ở hồ nước, mới tránh được số phận bị cướp bóc ăn thịt.
Ta và đệ đệ trốn hai ngày, mới dám ra ngoài, đi tìm mẫu thân.
Mẫu thân chỉ còn thoi thóp, dặn dò ta đến Việt Châu tìm phụ thân.
Bà ấy bảo ta phải thề, nhất định phải chăm sóc tốt cho đệ đệ.
Ta nhắm mắt lại, dẫn theo đệ đệ rời đi, không ngoảnh đầu lại.
Tên nhóc mập ú kia vùng vẫy, gào thét, muốn mang theo mẫu thân đi, ta không chút do dự cho hắn một cái tát.
Ngày ta và đệ đệ tròn một tuổi, mây trời rực rỡ, có thầy tướng số từ xa đến, xin một chén rượu.
Ông ta chỉ vào ta nói: "Nữ tử này không phải người thường"
Ông ta nhất định không ngờ, trước khi ta lập nên đại nghiệp, suýt nữa vì sốt cao mà bị người ta bắt đi nấu ăn.
Chúng ta không dám để lộ thân phận, không dám nói chuyện với người khác, dọc đường đều đang đánh nhau, nạn đói làm c.h.ế.t người, người không c.h.ế.t đói hoặc là khởi nghĩa, hoặc là làm cướp.
Ta dù sao cũng chỉ mới mười tuổi, mẫu thân dặn dò ta chăm sóc đệ đệ, ta không có năng lực làm, miễn cưỡng duy trì không c.h.ế.t đói đã là cực hạn.
Ta bị người ta lừa gạt, bị người ta đánh đập, bị người ta buôn bán.
Ta trà trộn trong đám ăn mày, may mắn thì có thể xin được một ngày cơm nước, đệ đệ ở bên cạnh ăn ngấu nghiến, ta nhặt một cành cây viết xuống đất tập viết 《Sử ký》.
Đệ đệ bị bọn buôn người bắt cóc, ta giả vờ bán mình chôn cha để bán mình, trăm phương ngàn kế lấy lòng, chuốc say tên buôn người, đánh gãy tay chân hắn. Quay đầu lại, đệ đệ ta lùi lại một bước, ánh mắt đầy sợ hãi.
Đi trên núi, không biết lúc nào sẽ nhảy ra một con hổ, nuốt chửng hai chị em ta, ta bảo đệ đệ đọc thuộc lòng 《Kinh Thi》, nói với hắn còn một tháng nữa là đến nơi.
Ban đêm canh gác, ta thường niệm một đoạn trong 《Mạnh Tử》.
"Cho nên trời muốn giao phó trọng trách cho ai, ắt trước tiên phải làm cho người đó khổ tâm, mệt mỏi gân cốt, đói kém thân thể, thiếu thốn của cải, làm việc gì cũng không nên, để kích thích lòng dạ, tôi luyện tính tình, tăng thêm tài năng."