NGÀY TA CẬP KÊ, TUYẾT RƠI RẤT LỚN, HẮN NÓI MUỐN TỪ HÔN - CHƯƠNG 10
Cập nhật lúc: 2024-10-24 15:42:14
Lượt xem: 4,090
Bà mối đưa ta đến tân phòng trước, một lúc sau, Kinh Minh cũng đến, khiến mọi người trong phòng trêu chọc một trận.
Trải qua nghi thức trao khăn, bái gia miếu và rải đậu… khi ngồi lại tân phòng, bà mối lấy một lọn tóc của mỗi chúng ta buộc lại bằng ruy băng đỏ, vừa cười vừa giải thích, “Đây là nghi thức hợp kế, từ nay về sau hai tân nhân chính là phu thê đầu bạc răng long rồi.”
Khoảnh khắc đó, ta và Kinh Minh ngồi rất gần nhau, gần đến mức giữa tiếng ồn ào của mọi người, ta có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập “thình thịch”.
Hắn dường như nuốt nước bọt, hai tay đặt trên đầu gối khẽ run.
Uống rượu giao bôi, ta ngẩng mắt nhìn hắn, ánh mắt hắn nóng bỏng, vội vàng quay đi, nhưng vành tai lại đỏ ửng.
Hoàn thành tất cả các nghi lễ, ngoài cửa sổ đã treo trăng sao.
Kinh Minh bị gọi ra ngoài tiếp khách, trong phòng chỉ còn lại ta và mấy người từ Hầu phủ đến.
Xuân Hoa lấy ra một gói giấy dầu, bên trong là bánh táo sợi, cười tủm tỉm nói, “Đây là cô gia đưa cho nô tỳ trước khi đi, nói là sợ tiểu thư đói.”
Mỗi chiếc bánh táo đều đóng dấu đỏ chữ “Vương”, ta nhớ cửa hàng đó làm ăn rất tốt, từ lúc tờ mờ sáng đã có người xếp hàng.
Ta cầm một chiếc lên nếm thử, hương vị thơm ngon, trong lòng có chút nghi hoặc, hắn làm sao biết ta thích ăn bánh táo sợi của cửa hàng này nhất.
Ăn xong một cái, lại dùng khăn vải lau sạch dầu mỡ trên đầu ngón tay, nghĩ đến nha hoàn trong phòng còn phải đợi cùng ta, liền bảo Xuân Hoa chia bánh táo cho mọi người.
Giữa chừng có một nhóm người đến tân phòng, quần áo của bọn họ có chút giống nhau, rất quen thuộc với nhau, hẳn là cùng làm việc ở một bộ phận.
Trong đó có một thiếu niên mặt tròn ồn ào nhất, Xuân Hoa bọn họ có chút không chống đỡ được, cuối cùng bị Kinh Minh tìm đến kéo đi.
Sân lại trở về yên tĩnh, sau đó không còn ai đến nữa.
Trăng sáng dần lặn, Kinh Minh trở về, trên quần áo thoang thoảng mùi rượu.
Xuân Hoa Thu Thực nhanh nhẹn dẫn những người khác ra ngoài, trong phòng rộng rãi chỉ còn lại ta và hắn.
Không khí im ắng.
Ta xuống giường, rót cho hắn một cốc nước.
“Tiểu thư.”
Dưới ánh trăng, mắt hắn sáng ngời, “Ta không say, người không cần phải sợ.”
Tâm sự bị vạch trần, ta ngượng ngùng sờ sờ mũi, lại ngồi xuống mép giường.
Hắn ngửa đầu uống cạn nước, năm ngón tay xoay xoay miệng cốc, im lặng không nói, qua một lúc lâu, mới mở miệng, “Ta biết tiểu thư không có tình cảm với ta, đồng ý hạ giá, hẳn là có nỗi khổ tâm không muốn nói.”
Nói xong, hắn đứng dậy, “Tiểu thư hôm qua mệt mỏi cả ngày, bây giờ nghỉ ngơi cho tốt, ta ra ngoài trước.”
“Kinh Minh.”
Hắn làm quan, đêm tân hôn lại ra ngoài một mình, truyền ra ngoài không hay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngay-ta-cap-ke-tuyet-roi-rat-lon-han-noi-muon-tu-hon/chuong-10.html.]
Ta gọi hắn lại, chỉ vào canh giờ bên ngoài, “Thêm một hai canh giờ nữa là trời sáng rồi, chi bằng chúng ta ngồi thêm một lúc, trời sáng cùng nhau đi dâng trà.”
Bước chân hắn dừng lại, yết hầu chuyển động, lại ngồi xuống ghế.
Ghế này quay mặt về phía cửa nam, từ góc độ của ta nhìn sang, chỉ có thể thấy bóng lưng thẳng tắp.
Chim oanh hót báo hiệu bình minh, gió mát thổi vào cửa sổ.
Rạng sáng tháng bảy có chút se lạnh.
Bầu không khí trong phòng ngưng đọng lại trong những tia lửa nhỏ b.ắ.n ra từ nến long phụng.
Ta không quen ở chung phòng với nam tử xa lạ, mười ngón tay cuộn lấy vạt váy, muốn mở miệng phá vỡ bầu không khí kỳ quái này, nhưng lại không biết nên nói gì.
Mở miệng, cổ họng khô khốc vì thức khuya, hồi lâu mới có thể phát ra tiếng.
Ta nhìn hắn, hỏi ra nghi vấn luôn chất chứa trong lòng, “Hôm đó ở Trấn Quốc Công phủ thưởng mai, vì sao ngươi lại xuất hiện bên hồ?”
“Hôm đó ta có việc gấp tìm công tử, khi vào rừng, vừa lúc nhìn thấy tiểu thư vội vàng đi về phía hồ.”
Quay mặt về phía cửa không tiện nói chuyện, hắn hơi nghiêng người về phía ta, tiếp tục giải thích, “Thuộc hạ lo lắng cho sự an toàn của tiểu thư, liền đi theo phía sau. Qua một lúc, người đánh xe vội vàng chạy ra, ta liền biết đã xảy ra chuyện.”
“Sau đó ngươi nhảy xuống hồ băng cứu ta?”
Ta nhìn khuôn mặt hắn, chuyện đã qua tám tháng, nhắc lại chuyện này, giữa mày hắn vẫn còn vẻ căng thẳng.
“Tên gia nhân kia cũng là do ngươi giải quyết sao?”
Kinh Minh lắc đầu, “Lúc đó ta chỉ lo cứu tiểu thư, không để ý đến hắn, cũng là sau khi lên bờ mới phát hiện người không thấy đâu.”
Ta thở dài, có lẽ là trời phạt, để tên gia nhân đó cùng với lòng tham của hắn chìm xuống đáy hồ.
Ta một lần nữa cảm ơn, ánh mắt lướt qua lưng hắn, cười khổ, “Nếu không có ngươi, ta cũng không thể bình an ngồi ở đây.”
Kiếp trước trận hỏa hoạn đó, Vệ Đạc xông vào ôm Nguyễn Mộc Thanh đi.
Giây phút xà nhà cháy rụi sập xuống người ta, là Kinh Minh thần kỳ xuất hiện, đỡ thay ta một kiếp nạn.
Hiện tại hắn không biết những uẩn khúc trong đó, không ngừng xua tay, “Đều là thuộc hạ nên làm.”
“Còn nữa, chúng ta đã bái đường rồi, sau này hắn đừng gọi ta là tiểu thư nữa.”
“Vâng, tiểu thư.”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta trừng mắt nhìn hắn, người sau hoàn hồn, cười khan một tiếng, mở miệng mấy lần mới gọi được tên ta.
“Tri… Nghi.”