NGÀY TA CẬP KÊ, TUYẾT RƠI RẤT LỚN, HẮN NÓI MUỐN TỪ HÔN - CHƯƠNG 26
Cập nhật lúc: 2024-10-24 15:54:07
Lượt xem: 3,700
Sau khi nhận tổ quy tông, Chiêu Dương vẫn ở cùng Thái hậu. Cố Tri Hành bận rộn "phò tá" Thái tử nhiếp chính, lại thêm chuyện Vệ Đạc, nàng ấy cũng đã dọn về cung.
Cung thành hiện tại canh phòng nghiêm ngặt, mỗi lần ra khỏi một cung điện, thống lĩnh đều phải trình lệnh bài mới được đi.
Ta liên tục gợi chuyện, nhưng miệng lưỡi thống lĩnh rất kín, chỉ đáp "Vi thần không biết" và "Phu nhân cứ hỏi Cố đại nhân đi."
Ta từ bỏ ý định moi tin, âm thầm ghi nhớ các điểm canh gác và số lượng lính tuần tra trên đường đi. Đến cổng cung, Thái hậu đã nghỉ trưa, Chiêu Dương mời ta vào trong điện.
Gương mặt nàng gầy đi, ánh mắt cũng thay đổi, cả người trông rất mệt mỏi, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó như người mất hồn.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Tẩu tẩu?"
Chiêu Dương hoàn hồn, ngây người nhìn ta, "Muội gọi ta?"
Ta cầm lấy viên Linh Lung châu mà nàng nhìn hồi lâu, xoay qua xoay lại, cười nói, "Tẩu tẩu sao cứ nhìn vật này mãi, chẳng lẽ nó có gì đặc biệt?"
Chiêu Dương cúi đầu lắc, cười nhạt, "Không có gì đặc biệt, mu muội thích thì cứ lấy."
Ta nói vài câu, nàng đáp lại thất thường, tâm trí không đặt ở đây. Gần đến giờ ra khỏi cung, nàng dường như nhận ra sắp phải chia tay, lại tập trung hơn một chút, nhìn ta nói, "Tri Nghi, muội có biết vì sao ta lại muốn gả cho huynh ấy không?"
Ta mỉm cười nhìn nàng, ra hiệu đợi nàng nói tiếp.
Ánh mắt Chiêu Dương rơi vào ánh nắng ngoài cửa sổ, như đang u sầu, "Lần đầu gặp muội, ta đã cảm thấy rất thân thiết, nghĩ sao trên đời lại có nữ tử tốt đẹp như muội. Sau đó ta gặp huynh ấy, huynh ấy cũng giống muội, ôn nhu, lương thiện, kiên nhẫn. Cho nên ta yêu huynh ấy tha thiết, ta muốn trở thành thê tử của huynh ấy."
Ta nhớ đến Tôn tỷ tỷ, cũng là một nữ tử vô cùng ôn nhu lương thiện, nhưng giờ nàng ấy đã yên nghỉ dưới suối vàng.
Dù là Tôn tỷ tỷ hay Chiêu Dương, Cố Tri Hành cũng không xứng với họ.
Chiêu Dương tiễn ta đến cửa điện, nàng nói, "Giờ không còn sớm nữa, ta phải đi hầu hạ hoàng huynh uống thuốc, muội muội đi thong thả, đừng để trượt chân."
Ta gật đầu đáp ứng, hỏi nàng thánh thượng khi nào tỉnh lại, nàng chỉ lắc đầu nói không biết.
(Hai mươi chín)
Sau khi sang xuân, kinh thành vẫn như cũ, nhưng cũng có nhiều thay đổi.
Cố Tri Hành nắm quyền, cục diện biến đổi khôn lường, trên đường phố luôn có cấm quân đi qua, nhà nhà đều đóng cửa trước khi trời tối.
Cách vài ngày lại nghe tin người này người kia bị giết, lúc đó ai nấy đều lo sợ, nhất là những kẻ đối địch với Cố Tri Hành, quả thực là sống trong sợ hãi.
Họ không gặp được Cố Tri Hành, sẽ tìm cách khác đến cầu xin cha, nhờ cha thay mặt dâng thư quy thuận.
Cố Tri Hành bận rộn với những toan tính, vừa phải đề phòng biến động trong triều, vừa phải để mắt đến các phiên vương đang nhìn chằm chằm, liền nhân cơ hội ở bên cạnh Thái tử, dọn hẳn vào Đông cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngay-ta-cap-ke-tuyet-roi-rat-lon-han-noi-muon-tu-hon/chuong-26.html.]
Mùa xuân an lành, bên trong lại sóng ngầm mãnh liệt.
Ta có thể hiểu được khát vọng quyền lực của hắn, thù hận của hắn với Vệ Đạc, nhưng ta nghĩ mãi không hiểu tại sao hắn lại thù địch với ta và mẫu thân.
Vệ Đạc đã chết, nhưng lòng ta không nhẹ nhõm đi bao nhiêu.
Ta bị kéo vào một thế giới chân thật hơn, huynh trưởng lớn lên cùng ta từ nhỏ lại là kẻ ra tay hại ta nhiều lần.
Ta sợ hắn sẽ ra tay với mẫu thân, bèn thu dọn đồ đạc chuẩn bị về hầu phủ ở hẳn.
Tối hôm đó, Kinh Minh hiếm khi về phủ, hắn im lặng đứng ở cửa phòng nhìn ta dọn đồ.
Để diễn cho thật, chúng ta đã lâu không nói chuyện. Hắn nhìn một lát rồi đi ra ngoài, trời đã tối, ta nghĩ hắn sẽ không quay lại nữa, liền bảo Xuân Hoa khóa cửa viện.
Thổi đèn tắt nến lên giường, ta suy nghĩ trong đầu cách giải quyết tình thế hiện tại, đột nhiên nghe tiếng động bên cửa sổ, Kinh Minh khẽ đáp đất, đi thẳng đến mép giường.
Ta hỏi, "Muộn thế này rồi, chàng đến đây làm gì?"
"Vừa rồi ta đi dẫn người của Cố Tri Hành ra chỗ khác, hiện tại không ai theo dõi chúng ta."
Hắn mặc nguyên y phục nằm bên cạnh, quay người về phía ta, hơi thở nóng hổi phả vào cổ ta, ngứa ngứa như có bàn chải cọ qua.
Ta hơi mất tự nhiên quay lưng lại, hắn lại áp sát, đặt tay lên tay ta.
Trong đêm xuân yên tĩnh, ngón tay hắn chậm chạp ma sát mu bàn tay ta, như đang dỗ dành trẻ nhỏ.
Giọng hắn khàn khàn, "Tri Nghi, ta rất nhớ nàng."
Trong lòng ta dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như đám mây trôi nổi trên bầu trời, mất phương hướng, mãi không tìm thấy điểm tựa.
"Kinh Minh."
Hắn ừ một tiếng, ta nói, "Chờ mọi chuyện kết thúc, ta muốn sống thật tốt với chàng."
Một lúc lâu sau, hắn khẽ đáp "Được". Khóe mắt ta cay cay, dù là kiếp trước hay kiếp này, thứ ta muốn cũng chỉ là một cuộc sống yên ổn, nhưng con người càng mong cầu thứ gì, lại càng không có được thứ đó.
Áo xuân mỏng, ta cảm nhận được hơi ấm truyền đến qua lớp vải, cùng với nhịp thở chậm rãi đều đặn bên tai.
Đầu ngón tay hắn có vết chai, lướt qua mu bàn tay tạo cảm giác ma sát, cứ lặp đi lặp lại, khiến đêm nay càng thêm rung động.
"Ngủ đi, đêm nay ta ở bên nàng."