NGÀY TA CẬP KÊ, TUYẾT RƠI RẤT LỚN, HẮN NÓI MUỐN TỪ HÔN - CHƯƠNG 31
Cập nhật lúc: 2024-10-24 15:59:42
Lượt xem: 4,636
(Ba mươi ba)
"Không, ta còn có giang sơn, ta còn có giang sơn của riêng mình."
Cố Tri Hành đã phát điên, hắn đẩy Chiêu Dương ra, vừa ra khỏi đại điện đã nhìn thấy xa xa là vô số bóng đen của binh lính, tất cả đều đến để bắt hắn.
Vì kiêng dè Thái hậu và Chiêu Dương trong tay Cố Tri Hành, đại quân dừng lại ở quảng trường, chỉ lệnh cho cung thủ vào vị trí.
Cố Tri Hành vừa xuất hiện, lập tức bị b.ắ.n chết.
Cửa vừa mở, một mũi tên "vút" một tiếng ghim vào cửa.
Cố Tri Hành phản ứng cực nhanh, hắn nhìn thấy ta đứng bên cạnh cửa, hai mắt đỏ ngầu, "Đều là ngươi, đều là ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta."
"Cố Tri Hành, kẻ hủy hoại ngươi, chỉ có sự ngu xuẩn và tham lam của chính ngươi."
Lúc này hắn đã không nghe lọt tai bất kỳ lời nào nữa, cả người đã hoàn toàn phát điên. Hắn hận mẫu thân, cũng hận tiên đế và Vệ Đạc đã cùng nhau bức tử hắn ở kiếp trước.
Kiếp này của hắn, chỉ còn lại thù hận.
Cố Tri Hành cười gằn, "Vậy chúng ta cùng c.h.ế.t đi."
Hắn kéo ta ra ngoài, sức lực lớn đến mức ta không thể nào thoát ra được. Mọi người trong điện đều sững sờ trước biến cố bất ngờ này, chỉ có mẫu thân lao đến kéo lấy tay áo hắn khóc lóc, "A Hành, dừng tay đi, con không thể sai nữa."
Cố Tri Hành đẩy mẫu thân ra, ngay khi bước ra khỏi cửa điện, muôn ngàn mũi tên đồng loạt b.ắ.n tới, "vèo vèo" xé gió lao đến.
Ta nhắm chặt mắt chờ đợi cái c.h.ế.t ập đến, thân thể đột nhiên nặng trĩu, là mẫu thân đã lao đến, dùng thân mình che chở cho ta.
Bà đè ta xuống đất, hai tay b ám chặt lấy sàn nhà.
Ta khóc đến khản cả giọng, nhưng vì một mũi tên găm vào eo mà không thể cử động, thậm chí không thể nhìn thấy mặt mẫu thân.
Cố Tri Hành đã gục xuống bên cạnh, vạn tiễn xuyên tim, hai mắt mở trừng trừng, như còn nhiều điều oán hận.
Mọi thứ, đã kết thúc.
(Ba mươi tư) [Kết thúc]
Thánh thượng tỉnh lại vào đầu thu, biết được Vệ Đạc và Cố Tri Hành lần lượt tạo phản, tức giận đến mức ngất xỉu.
Khi Cố Tri Hành nắm quyền đã g.i.ế.c hại phu thê Trấn Quốc Công, Vệ Đạc bị phơi thây ngoài cửa thành. Vệ gia chỉ còn lại dòng dõi của Vệ Quân, thánh thượng muốn giết, nhưng Thái hậu hết lời cầu xin, cuối cùng chỉ giáng hắn xuống làm thường dân.
Kinh Minh lập công lớn trong việc dẹp loạn, thánh thượng phong tước cho hắn, ban thưởng tước vị Định An Hầu. Công lao của ta vốn rất lớn, nhưng thánh thượng e ngại ta là muội muội của Cố Tri Hành, nên vẫn chưa ban thưởng.
Ta đại khái đoán được thánh ý, khi Ngài triệu ta vào cung, ta liền nói mình không cần bất kỳ phần thưởng nào, làm những việc này chỉ là để chuộc lỗi cho Cố Tri Hành.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngay-ta-cap-ke-tuyet-roi-rat-lon-han-noi-muon-tu-hon/chuong-31.html.]
Thánh thượng hài lòng gật đầu. Khi rời đi, ta khẽ ngước mắt nhìn.
Cố Tri Hành đã hủy hoại thân thể của Ngài ấy, sắc mặt xanh xao, ánh mắt yếu ớt, không còn sống được bao lâu nữa.
Từ khi Cố Tri Hành quyết tâm soán ngôi, dù kết quả ra sao, ta đều không phải là người chiến thắng. Chờ đợi một tháng, thánh thượng không giáng tội cho cha, ta biết chiêu "lùi một bước để tiến ba bước" này đã bảo vệ được Tuyên Bình Hầu phủ.
Nhưng mà, ta mất mẫu thân rồi.
Dù bà có phải là mẫu thân ruột của ta hay không, thì ân dưỡng dục cũng lớn hơn trời, bà chính là mẫu thân của ta.
Khi bà mất, vết thương của ta bị nhiễm trùng, sốt cao mê man, nằm liệt giường hơn một tháng.
Trong cơn mê man, ta như thấy mẫu thân ngồi bên giường, bà vấn tóc như xưa, dung mạo trẻ trung xinh đẹp. Lúc đó đang bệnh nặng, ta hỏi, "Mẫu thân, người đến đón con sao?"
Bà vuốt ve má ta, "Con ngoan, con còn cả một chặng đường dài phía trước, sao mẫu thân nỡ lòng nào mang con đi."
"Nhưng con muốn ở bên mẫu thân."
Bà mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương, "Mỗi người đều có số phận của riêng mình, kiếp này có con, mẫu thân rất hạnh phúc. Tri Nghi, con phải sống thật tốt."
Khi ta hạ sốt, Kinh Minh luôn túc trực bên giường nói ta khóc rất nhiều trong mơ. Ta nói ta mơ thấy mẫu thân, bà đến để từ biệt với ta. Kinh Minh im lặng một lúc, nắm lấy tay ta, "Nàng còn có ta."
Ta lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi, "Nhưng ta không còn mẫu thân nữa..."
Cả mùa đông, ta đều ủ rũ.
Kinh Minh nghĩ cách làm ta vui, cứ cách vài ngày lại mang đồ chơi mới về. Hôm đó, hắn kéo ta ra sân, giật tấm vải che ra, là đạo cụ dùng để diễn trò rối bóng dân gian.
Kinh Minh đi ra phía sau tấm màn, không lâu sau, hình nhân bằng giấy cắt cử động, giang tay nói, "Oa, đây là cô nương nhà ai, xinh đẹp như vậy."
Ta bị dáng vẻ vụng về của hình nhân chọc cười, không nhịn được bật cười.
Bên kia như được cổ vũ, Kinh Minh lại thêm một hình nhân nữa, lồng tiếng nói, "Vị nương tử này, nụ cười của nàng thật đẹp, có thể cười nhiều hơn được không?"
Hình nhân nữ quay người, khẽ hừ một tiếng, "Cả thiên hạ đều biết, ta sẽ không dễ dàng cười, trừ khi ngươi đáp ứng điều kiện của ta."
Hình nhân nam vò đầu bứt tai, "Điều kiện gì?"
"Ngươi phải hái được hoa tuyết liên trên Thiên Sơn, ngọc minh châu dưới Đông Hải, và một trái tim chân thành của con người."
"Tuyết liên mọc trên núi, minh châu chìm dưới biển." Kinh Minh từ sau tấm màn bước ra, nhìn ta chân thành, "Nhưng trái tim chân thành kia ở đây."
Ta nở một nụ cười, nước mắt lại rơi xuống trước, "lạch tạch" nhỏ giọt xuống đất.