NGÀY TA CẬP KÊ, TUYẾT RƠI RẤT LỚN, HẮN NÓI MUỐN TỪ HÔN - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2024-10-24 08:36:55
Lượt xem: 5,206
Vừa ra khỏi phòng, trong đầu chợt lóe lên cảnh tượng đó, quay đầu lại vừa vặn chạm vào đôi mắt đen láy của Cố Tri Hành.
"Huynh trưởng?"
Ta sờ sờ mặt, chẳng lẽ có thứ gì đó.
Cố Tri Hành đột nhiên bật cười, "Ta mới rời kinh chưa đầy năm ngày, lại cảm thấy muội thay đổi rất nhiều."
Ta bị huynh ấy nhìn đến chột dạ, Cố Tri Hành luôn rất thông minh, nhưng chuyện trọng sinh, ai nghe cũng chỉ cho là chuyện hoang đường.
Ta cười nói, "Người lớn lên, đều sẽ thay đổi."
Lớn lên rồi, tình cảm cũng sẽ thay đổi.
"Huynh trưởng."
Ta nhìn Cố Tri Hành, "Huynh sẽ không thay đổi, đúng không?"
"Tiểu nha đầu ngốc." Huynh ấy cười nói, "Ta mãi mãi là huynh trưởng của muội."
(Năm)
Kinh thành liên tiếp mấy ngày tuyết rơi.
Ngày dự tiệc, trời hiếm khi quang đãng.
Ta dìu mẫu thân xuống xe ngựa, liếc mắt một cái liền nhận ra Nguyễn Mộc Thanh trong đám đông.
Nàng mặc áo khoác màu xanh da trời, thoát tục như tiên nữ trong tuyết.
Vệ phu nhân nghênh đón xuống bậc thang, nắm tay mẫu thân ta, "Uyển Nhi, muội có thể đến thật sự là quá tốt."
Hai người dù sao cũng có mấy chục năm tình nghĩa, mẫu thân ta thở dài, như đang tiếc nuối cho mối duyên dang dở của ta và Vệ Đạc.
Chuyện Vệ Đạc từ hôn trong tiệc cập kê đã truyền khắp kinh thành.
Mọi người nhìn ta, lại đi tìm bóng dáng hắn, chỉ có thể thất vọng.
Hắn căn bản không ở đây.
Vừa vào Trấn Quốc Công phủ, mẫu thân đã bị mấy phu nhân quen biết kéo đi.
Ta liếc thấy Tôn Ân Ngọc, suy nghĩ một chút, tiến lên, "Tôn tỷ tỷ."
"Tri Nghi." Tôn Ân Ngọc cười đến híp cả mắt, "Sao muội muội cũng đến sớm vậy?"
"Nghĩ đến việc đến sớm một chút, có thể nói chuyện với tỷ tỷ nhiều hơn."
Mẫu thân ta từng nói, điểm duy nhất ta hơn huynh trưởng chính là miệng lưỡi ngọt ngào. Vừa dứt lời, Tôn Ân Ngọc cười càng vui vẻ hơn, "Vậy thì tốt, hôm nay ta sẽ nói chuyện nhiều hơn với muội muội."
Nói cười một lúc, Vệ phu nhân bắt đầu gọi các nữ khách đến thưởng mai.
Tuyết đọng trên mặt đất đã được dọn dẹp một lần, giẫm lên không trơn trượt, nhưng ta tự nhiên vấp ngã, làm Tôn Ân Ngọc giật mình, cẩn thận đỡ ta.
Nàng lo lắng nói, "Tri Nghi muội muội, chúng ta đi chậm thôi."
Vì vậy khi chúng ta vào phòng, chỉ còn vài chỗ ở góc.
Vệ phu nhân long trọng giới thiệu Nguyễn Mộc Thanh, lại sai người bưng đồ ngọt lên, cười nói, "Đây đều là món ăn quê nhà của Mộc Thanh, kinh thành hiếm có, mọi người nếm thử."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngay-ta-cap-ke-tuyet-roi-rat-lon-han-noi-muon-tu-hon/chuong-4.html.]
Một nha hoàn cung kính bưng hai bát sứ nhỏ, một mùi sữa thơm phức xộc vào mũi.
Nước trong bát không trắng như sữa, mà là màu nâu đất, bên trên điểm đậu đỏ ninh nhừ và vài viên trôi màu vàng tím.
Kiếp trước ta thường ăn món này, gọi là khoai môn hay trân châu khoai môn gì đó.
Nguyễn Mộc Thanh luôn có những cách mới để làm ra những món ăn mà ta và Vệ Đạc yêu thích.
Tôn Ân Ngọc cầm thìa khuấy, thấy ta không động đũa, liền hỏi: "Muội không thích sao?"
"Không có khẩu vị."
Vừa nhìn thấy những thứ này, ta liền nhớ đến cảnh tượng từng cùng Vệ Đạc và Nguyễn Mộc Thanh ăn đồ ngọt.
E là khi đó, bọn họ đã sớm liếc mắt đưa tình với nhau, xem ta như kẻ ngốc mà lừa gạt mất rồi.
Sau khi đồ ngọt được phân phát hết, đã có người khen ngợi Nguyễn Mộc Thanh khéo tay.
Tôn Ân Ngọc dường như nhận ra điều gì, hạ giọng hỏi: "Muội không thích Vệ nhị phu nhân?"
Ta uể oải ừ một tiếng.
Nào chỉ là không thích, mà là chán ghét, chán ghét nàng ta kiếp trước như miếng cao da chó bám lấy Cố Tri Hành.
Tôn Ân Ngọc cười, ghé sát tai ta nói: "Nói thật với muội muội, ta cũng không thích vị Vệ nhị phu nhân này."
Ta nheo mắt nhìn Tôn Ân Ngọc, chẳng lẽ nàng cũng giống ta, đã thay đổi cốt lõi?
Nàng ngả người ra sau: "Đẹp thì đẹp đấy, nhưng đôi mắt trống rỗng, chỉ toàn vẻ quyến rũ."
Chúng ta ngồi ở góc khuất, cuộc trò chuyện chỉ có hai người và nha hoàn phía sau nghe thấy.
Trong lòng ta thầm khen ngợi Tôn Ân Ngọc: "Tỷ tỷ thật thông minh."
Ăn xong, lò sưởi trong tay dần nguội, lại thêm một ít than bạc, Vệ phu nhân dẫn mọi người đi thưởng mai.
Vườn mai của Trấn Quốc Công phủ rất rộng, đi vài bước là người đã tản ra.
Vừa đúng lúc có khách nam đến, ta liếc mắt liền thấy Cố Tri Hành nổi bật trong đám đông, vui mừng vẫy tay: "Ca ca."
Huynh ấy dẫn theo người hầu đi tới, ánh mắt lướt qua Tôn Ân Ngọc, cuối cùng dừng lại trên người ta.
"Tôn cô nương, Tri Nghi, sao hai người còn đứng ở đây? Ta thấy các vị tiểu thư khác đều đã đi xa rồi."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta không thể nói là cố ý đợi huynh ấy ở đây, chỉ đành nói giày trơn, đi chậm một chút.
"Ca ca, chúng ta cùng đi thôi."
Cố Tri Hành nhìn Tôn Ân Ngọc vài lần, rồi mới nói: "Được."
Chúng ta vừa thưởng mai vừa ngâm thơ, vừa đi về phía đám đông, chỉ có hai người bọn họ hứng thú đối thơ.
Cảnh tượng này đúng ý ta.
Ta lấy cớ đi tìm mẫu thân phía trước, cố ý bước nhanh hơn, dẫn Xuân Hoa vội vàng rời đi.