Ngày xuân tiêu tán - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-05-16 20:39:48
Lượt xem: 897
Văn án:
Hoàng tỷ vừa thành thân thì Tiêu Dật Hiên liền xuống tóc đi tu, chuyên tâm tu tiên ngộ đạo, không thiết tha gì chuyện thế gian.
Sau có tin tức truyền đến, Hoàng tỷ lâm trọng bệnh. Tiêu Dật Hiên đi khắp nơi tìm danh y, cuối cùng lại nghe một lão đạo nói.
Ta và Hoàng tỷ là tỷ muội song sinh, cùng sinh ra cùng ch//ết, thân ta suy yếu thì sức khỏe của tỷ tỷ mới khỏe lên.
Thế là hắn hoàn tục, dùng mười dặm xe hoa đón ta về phủ, ngày ngày hành hạ.
Sáng sớm ngày nọ, ta trọng sinh về đúng vào đêm tân hôn, ta dùng trâm cài đ.â.m trọng thương Tiêu Dật Hiên đang say khướt.
Muốn giam cầm bổn công chúa ư, cũng không xem mình sức nặng bao nhiêu.
1
Ngày ta mất, tin tức về tình trạng sức khỏe tốt đẹp của tỷ tỷ ta được truyền đến.
Tiêu Dật Hiên phá vỡ quy luật vào nhà kho, trên mặt nở nụ cười.
"Ý Nhi đã khỏi bệnh rồi! Nàng ấy thực sự đã khỏe mạnh trở lại."
Những sợi xích sắt leng keng, ta cười lạnh nói: "Vậy thì tướng quân phải cẩn thận, vạn nhất ta có khỏe lên..."
Sắc mặt hắn ta tái mét tiến đến, nắm chặt cằm ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngay-xuan-tieu-tan/chuong-1.html.]
"Nàng đúng là một nữ tử rắn rết độc ác, tỷ tỷ ruột của mình bình phục sức khỏe, sắp được trở về, thế mà không có lấy một chút mừng vui, nếu như không phải vì nàng thì nàng ấy đã phải chịu khổ như vậy một năm nay sao."
Mừng ư?
Thật buồn cười.
Sự khỏe mạnh của tỷ ta đổi bằng mạng sống của ta, hay ta còn phải đánh trống khua chiêng chúc mừng nàng sao?
Ta cố gắng lau sạch vết m.á.u ở khóe miệng mình, nhìn Tiêu Dật Hiên bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Chúc mừng thế nào? Chúc mừng tướng quân cuối cùng cũng có thể đón tiểu thư về làm vợ sao? Có thời gian ở đây tức giận với ta, vậy sao không đi sắp xếp nhà cửa chỉnh đốn để đón tân phúc tấn đi."
Sắc mặt Tiêu Dật Hiên trở nên khó coi: "Ta đương nhiên phải đón Ý Nhi, ta còn muốn sắc phong nàng ấy làm chính thất."
Ta phun một ngụm m.á.u vào người hắn ta.
"Để nàng ta làm chính thất, trừ khi ta ch//ết! Lũ gian phu dâm phụ này."
Tiêu Dật Hiên như bị chọc trúng điểm nhức nhối, siết chặt cổ ta.
Trước mắt ta tối sầm.
Ta nở nụ cười, cuối cùng cũng sắp được kết thúc cuộc sống không ra người không ra quỷ này rồi, cuối cùng cũng được ch//ết rồi.
Nhưng ngay trước lúc ta sắp ch//ết ngạt, hắn ta đột nhiên buông tay.
Hắn ta mỉa mai nói: "ch//ết thì quá nhẹ nhàng với ngươi rồi, ta sẽ giữ lại ngươi để từ từ tra tấn."
Nói xong, hắn ta hất tay áo bỏ đi.