NGHE LỜI NÀNG CHẮC CHẮN KHÔNG SAI - Chương 04
Cập nhật lúc: 2024-06-07 09:53:41
Lượt xem: 4,816
Nghĩ đến hôm đó hắn mặc quần áo chỉnh tề đến cầu hôn, ta thấy lạnh sống lưng.
Một người bạn thân đã xuất giá của ta là Vân Nương cũng ám chỉ với ta, Trình phu nhân không thành thật.
Ta nói với Thư Linh: "Ngươi đi mời ca ca của ta đến đây."
3
Cứ cách mấy ngày thì ca ca lại nghỉ một ngày.
Ca ca đã hứa với ta sẽ mang đồ ăn đêm từ tửu lâu Duyệt Lai về.
Buổi tối, thấy ca ca xuống xe ngựa với vẻ mặt không tốt, trong xe ngựa còn có họ Nghiêm là đồng môn của ca ca, đang cùng ca ca làm việc dưới trướng của đại nhân Kinh Triệu doãn, ta biết là đã xong rồi.
Giờ Hợi, cả nhà tụ tập ở thư phòng của phụ thân.
Lý di nương nhỏ giọng phàn nàn: "Trời tối thế này rồi còn làm gì vậy?"
Phụ thân lạnh mặt nói: "Nhà họ Tạ chúng ta và nhà họ Trình không còn qua lại nữa."
Lý di nương hỏi: "Sao vậy?"
Ca ca nói: "Tối nay ta đến tửu lâu Duyệt Lai, gặp tên họ Trình kia và đám bạn bè xấu của hắn chơi gái trong phòng riêng.”
"Chuyện riêng của hắn ta thì ta không quản được nhưng ta nghe rõ mồn một, hắn cùng đám kỹ nữ và mấy tên lưu manh đó nói xấu nữ quyến trong nhà mình, nói con gái nhà họ Tạ có thể làm vợ bất cứ ai, còn lấy vật bên người cầu hắn đính ước chung thân.”
"Vừa khéo Nghiêm Nhị ở gần đó, ta tặng hắn một công trạng, bắt đám người đó với tội danh chứa chấp gái điếm bất hợp pháp và gây rối trật tự."
Trước đó Lý di nương còn lẩm bẩm "Nam nhân nào mà chẳng háo sắc", nghe đến chuyện sau đó cũng không nói nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nghe-loi-nang-chac-chan-khong-sai/chuong-04.html.]
Mẫu thân trầm giọng nói: "Vô lý, hắn to gan lớn mật thật đấy, còn truyền ra những lời đồn đại như này!"
Ca ca nói: "Mẫu thân đừng vội. Dù sao thì người cũng đã bị bắt vào rồi, một đám công tử bột, chỉ cần dọa một chút là không còn gan nữa, không làm nên sóng gió gì đâu."
Mẫu thân gật đầu: "Dù sao thì Đinh Trúc và Đinh Liên cũng chưa từng gặp mặt hắn, nói gì đến việc đưa đồ vật bên người cho hắn."
Phụ thân cũng nói: "Hắn không thể vô cớ sinh sự, tự nhiên bịa ra một chuyện để vu oan giá họa cho người khác."
Mọi người đều suy nghĩ, trong phòng rơi tĩnh lặng.
Làm nổi bật là tiếng "Đùng" một cái của Lý di nương ngã ngồi xuống ghế gỗ.
"Ngươi làm gì vậy, giật mình hết cả?"
Lý di nương cúi đầu, cả người và giọng nói đều run rẩy: "Nếu, nếu có thì sao?"
"Có gì?" Mẫu thân vô thức hỏi, sau đó sắc mặt đại biến: "Ngươi đã làm gì rồi? Ta không phải đã bảo đồ ngu xuẩn nhà ngươi từ bỏ những ý nghĩ vớ vẩn đó rồi sao?"
Lý di nương cố gắng chống tay vịn đứng dậy, nói: "Cũng không có gì, ta, ta không làm gì xấu cả, chỉ đưa cho Trình công tử một ít đồ thôi."
Không biết từ đâu ra mà nàng ta có thêm dũng khí, giọng nói dần lớn hơn, như thể đang tự thuyết phục mình.
"Nam nhân không đi chơi gái mới là không bình thường. Có nam nhân nào mà không uống rượu chơi bời? Uống nhiều rồi nhất thời lên cơn, nói với người ta mấy câu linh tinh, đều là chuyện bình thường. Dù sao thì nhà họ Trình cũng có chút gia sản, danh tiếng Trình công tử ở bên ngoài cũng không tệ. Đinh Liên gả qua đó, chịu đựng một thời gian rồi sẽ tốt thôi."
Điều này thật vô lý.
Ta suýt nữa không kìm được mà phản bác lại dù bà ta là trưởng bối.
Ca ca đã đập bàn giận dữ nói: "Gia sản nhà họ Tạ chúng ta còn chưa đủ sao? Nhà họ Trình là cái thá gì, tên tiểu tử đó là người tốt lành gì, xứng đáng để muội muội của chúng ta chịu khổ! Ngươi có biết lúc ta đụng phải hắn, hắn đang bị kỹ nữ đùa giỡn không!"