NGHE LỜI NÀNG CHẮC CHẮN KHÔNG SAI - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-06-07 10:01:13
Lượt xem: 4,320
[Tiểu thư đối xử với ta thật tốt a, hu hu… nôn… tại sao, một tên điên như Đoan vương cũng có đối tượng rồi, mà tiểu thư vẫn không tìm được ý trung nhân…]
Đủ rồi.
Nói nữa là vô lễ.
Ta nhét mạnh thuốc vào miệng Thư Linh, không cho nàng có thời gian nghĩ ngợi thêm nữa.
12
Ta ở Giang Nam đã ba năm.
Nhờ có danh tiếng của ngoại tổ phụ và thư tay của Lâm Gia, ta đã quen biết rất nhiều văn nhân.
Ta cùng các biểu tỷ muội mở hội thơ, ban đầu chỉ trong nội tộc, sau đó quy mô càng ngày càng lớn, hiện nay ở vùng Giang Nam đã rất nổi tiếng.
Cùng lúc đó, người đến cầu hôn ta cũng ngày càng nhiều.
Ngoại tổ phụ rất hài lòng với việc ta không muốn thành thân nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ thay những gia tộc quen biết truyền lời, hỏi ta có nguyện ý gả đi không.
"Này, lần này là nhà họ Từ. Ta đã gặp tiểu tử kia, tướng mạo cũng được, văn chương cũng được, lớn hơn con một tuổi. Phụ thân của tiểu tử này đích thân đến cầu xin ta, ta mới truyền lời cho con."
Ta cười nói: "Lần này ngài nói dài như vậy, là rất hài lòng với hắn sao?"
"Từ xưa Giang Nam đã nhiều tài tử, càng nhiều tài tử phong lưu. Tiểu tử này thanh liêm đáng tin, nghe nói rất hâm mộ con, nghĩ kỹ lại thì đúng là được."
Ngoại tổ phụ hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Ta thực lòng không muốn con gả đi. Phụ thân con đối với con gái ta đủ tốt, con gái ta vẫn chịu ấm ức. Ta chính là nam nhân, tuy có oán hận với phụ thân con nhưng cũng biết khó có thể tìm được người tốt hơn."
Khi còn trẻ ngoại tổ phụ là tài tử phong lưu nổi tiếng nhất Giang Nam, không ngờ nhiều năm sau lại hận tài tử phong lưu.
Ta nhìn mái tóc bạc trắng và thân hình còng xuống của ông, trong lòng cảm khái muôn vàn, nói: "Người hâm mộ con nhiều lắm. Đã là chỉ có thể gặp mà không thể cầu, vậy thì không cần phải đi xem mắt khắp nơi nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nghe-loi-nang-chac-chan-khong-sai/chuong-14.html.]
Ngoại tổ phụ nói: "Vậy ta sẽ về nói với nhà họ Từ, mọi chuyện chỉ tùy duyên."
Lại hỏi: "Hội thơ tháng này của các con, có nam tử tham gia không? Có muốn ta vẽ trước một bức tranh cho hội thơ không?"
Ta mài mực cho ông: "Quá vinh hạnh rồi."
Hội thơ tổ chức đến nay, chỉ hoan nghênh nữ tử tham gia.
Những hội thơ khác bên ngoài cũng tổ chức rất sôi nổi, không tránh khỏi bị đem ra so sánh.
Dần dần có người khiêu khích, nói hội thơ của chúng ta nhỏ nhen, chỉ thấy được một góc, không dám so sánh với các hội thơ khác.
Ngoại tổ phụ bảo mấy đường tỷ chúng ta không cần để ý: "Bọn họ thật phiền, hồi trẻ ta hắt hơi một cái cũng bị đưa lên báo nhỏ, mắng ta nước mũi hắt lên biển hiệu nhà người khác, làm nhục tư văn, hổ thẹn với danh hiệu tài tử số một Giang Nam."
Chúng ta bàn bạc xong, quyết định chỉ cho phép thủ khoa của các hội thơ khác tham gia. Vừa kiểm soát số lượng, vừa đảm bảo chất lượng, tránh làm bẩn nơi của chúng ta.
Đương nhiên, lại bị người ta nói, chỉ trích chúng ta mắt cao hơn đầu, kêu gọi thủ khoa đừng đến tiếp tay cho chúng ta.
Chúng ta không để ý, bởi vì vốn dĩ không phải chúng ta cầu xin họ đến. Ngay cả mấy vị thủ khoa chịu đến, cũng phải qua chúng ta thẩm tra học vấn và nhân phẩm mới được vào.
Ngày hội thơ, mọi người tụ tập ở biệt trang.
Mưa phùn rơi, ta cùng mấy người quen biết ngồi vây quanh trong một đình vắng vẻ, hoặc khổ sở làm thơ, hoặc thoải mái trò chuyện.
Có một người đang múa bút thành văn.
Biểu tỷ nói: "Diệp phu nhân, sao bà phải một mình vất vả như vậy, để nha hoàn giúp viết thì tốt biết bao. Dù sao nha hoàn của bà cũng viết chữ đẹp, không giống như Thư Linh bên cạnh Đinh Trúc."
Mọi người cười ồ lên, ta có ý muốn nói đỡ cho Thư Linh, vừa mở miệng đã cười phá lên.
Thư Linh chỉ dám tức giận mà không dám nói gì.