Nghe Nói Em Vừa Mới Ly Hôn - Chương 14+15
Cập nhật lúc: 2024-05-15 17:18:49
Lượt xem: 5,601
14
Đêm cuối cùng ở bệnh viện, tôi nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Lúc đó đề nghị chia tay với Kỷ Phàm, thật ra có phần giận dỗi. Hồi đó, tôi bận rộn với luận văn tốt nghiệp thạc sĩ, còn phải tranh thủ thời gian đến bệnh viện thăm bố, cả người áp lực lớn đến cực điểm.
Thỉnh thoảng muốn cảm nhận sự dịu dàng của bạn trai, nhưng Kỷ Phàm còn bận hơn cả tôi.
Vào ngày kỷ niệm ba năm yêu nhau, trời mưa phùn. Tôi gọi điện thoại cho Kỷ Phàm, anh không nghe máy, nhắn tin nói đang họp.
Vì vậy tôi mang theo món quà được lựa chọn tỉ mỉ, đến trước tòa nhà công ty anh, chuẩn bị tạo cho anh một bất ngờ.
Tôi chờ mãi, chờ mãi, liền thấy anh vai kề vai cùng một người phụ nữ xinh đẹp bước ra khỏi tòa nhà văn phòng.
Cả người tôi cứng đờ.
Kỷ Phàm không biết nói gì với người phụ nữ, hai người vừa cười vừa đi ra ngoài. Tôi theo bản năng nấp sau bồn hoa.
Mưa càng lúc càng lớn, tí tách rơi xuống người tôi, nhanh chóng ướt đẫm.
Đi đến ven đường, Kỷ Phàm rất ga lăng mở cửa xe cho người phụ nữ.
Cơn mưa lớn như vậy, anh như không hề hay biết, đứng trong màn mưa, nhìn người phụ nữ rời đi, mới quay người đi vào công ty.
Rồi, điện thoại tôi vang lên. Người gọi đến là Kỷ Phàm. Tôi không muốn nghe.
Tôi đứng trong mưa, nhìn một cuộc gọi rồi lại một cuộc gọi, từ đầu đến cuối không nghe máy.
Cuối cùng Kỷ Phàm gửi tin nhắn: Em đang ở đâu?
Nhưng ánh mắt tôi đều tập trung vào câu nói trước đó.
Anh nói: Anh đang họp.
Cho nên, cái gọi là họp của anh, chính là nói cười với mỹ nữ, sau đó đứng trong mưa nhìn cô ta rời đi sao?
Tôi đột nhiên cảm thấy tim như bị bóp nghẹt. Sự đau khổ và bồn chồn tích tụ suốt những ngày qua tăng đến đỉnh điểm.
Tôi nghĩ tại sao chứ, tôi đã vì anh mà suy nghĩ như vậy, biết anh bận, không muốn anh phân tâm, chưa từng nói với anh chuyện bố tôi bệnh nặng.
Kết quả đổi lại, là sự phớt lờ của anh, sự giấu giếm của anh, sự thay lòng đổi dạ của anh.
Màn hình điện thoại đã sớm mờ đi trong mưa.
Giọt nước mắt lạnh lẽo lẫn với sự ấm áp, lau thế nào cũng lau không sạch.
Tôi ngây ngốc đứng rất lâu, cuối cùng mới trả lời: Kỷ Phàm, chúng ta chia tay đi.
Sau đó chặn WeChat, cũng không trả lời điện thoại.
Kỷ Phàm đến trường tôi tìm mấy lần, tôi đều trốn trong ký túc xá không xuống.
Lần cuối cùng, tôi nhìn thấy anh đứng dưới lầu từ cửa sổ, từ hoàng hôn đến đêm khuya.
Trời đột nhiên đổ mưa, "lách tách" đánh vào cửa kính, Kỷ Phàm đứng trong mưa rất lâu.
Tôi vẫn mềm lòng.
Dù chia tay, cũng không cần thiết phải để anh dầm mưa bị cảm lạnh chứ.
Cắn răng, cầm một chiếc ô chạy xuống lầu, nhưng khi sắp sửa đẩy cửa ký túc xá ra, tôi nhận được một tin nhắn.
Là câu nói cuối cùng Kỷ Phàm để lại cho tôi.
Anh nói: Mong em cả đời bình an thuận lợi.
Tôi dừng bước. Ngẩng đầu lên, nhìn qua cửa kính, xuyên qua màn mưa, nhìn thấy bóng lưng anh rời đi.
Một người kiêu ngạo như Kỷ Phàm, như vậy là đã nỗ lực hết sức rồi.
Khoảnh khắc đó, tôi cũng cảm nhận vô cùng rõ ràng giữa chúng tôi đã kết thúc rồi. Ba năm tình cảm, chính thức chấm dứt.
15
Sau khi mẹ tôi xuất viện, vì tiện chăm sóc, mẹ cũng chuyển đến nhà anh trai tôi. Anh trai tôi thuê một người giúp việc, vậy là tôi vội vàng quay lại làm việc.
Vừa vào làm chưa được bao lâu đã xin nghỉ phép, trong lòng tôi có chút bất an. Nhưng sau khi quay lại, lãnh đạo bộ phận cũng không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nghe-noi-em-vua-moi-ly-hon/chuong-1415.html.]
Làm việc chăm chỉ vài ngày, vừa hay lại đúng dịp lễ kỷ niệm thành lập công ty. Lần này khác với bữa tiệc nhỏ lần trước, công ty trực tiếp bao trọn sảnh tiệc của một khách sạn.
Đúng ngày thứ Sáu, mọi người ồn ào náo nhiệt, ăn uống, chơi đùa rất vui vẻ, không ít người say bí tỉ.
Tôi thì không uống nhiều lắm.
Từ sau bữa tiệc lần trước, câu nói "Đừng uống rượu nữa, hại sức khỏe" của Kỷ Phàm như in sâu vào tâm trí tôi, chỉ cần chạm vào cốc rượu, câu nói đó sẽ tự động phát lại trong đầu tôi.
Không uống rượu, cảm giác tham gia cũng không mạnh.
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt vô định nhìn quanh đám đông. Người rất đông, tôi không thấy Kỷ Phàm đâu.
Kể từ khi tôi quay lại làm việc, hai người chúng tôi chỉ nói chuyện qua WeChat hai lần.
Một lần anh hỏi thăm mẹ tôi thế nào, tôi nói rất tốt, ăn uống được. Lần khác, anh hỏi Điềm Điềm có ngoan không, tôi trực tiếp gửi một bức ảnh.
Bên kia im lặng rất lâu, mới trả lời: Giống mẹ.
Tôi im lặng một lúc. Đó là bởi vì Điềm Điềm trông giống anh trai tôi.
Vì vậy tôi trả lời: Vẫn giống bố hơn.
Không biết câu nói này sai ở đâu. Kỷ Phàm không trả lời lại nữa.
Sau lần đó, hai người chúng tôi không còn liên lạc gì nữa.
Thỉnh thoảng gặp nhau ở công ty, tôi muốn chào hỏi, anh lại vội vàng tránh đi.
Tôi có chút khó hiểu. Nhưng vốn dĩ đã là người lạ đã chia tay, tôi không nên mong đợi điều gì.
Trong lúc buồn chán, lễ kỷ niệm cuối cùng cũng kết thúc. Mọi người dọn dẹp xong, lần lượt rời đi.
Tôi đứng ở cửa khách sạn đợi xe, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tôi.
"Hạ Mạt Mạt."
Tôi quay đầu lại, nơi ánh đèn neon giao nhau, Kỷ Phàm chậm rãi bước về phía tôi.
Anh ta dường như đã uống rất nhiều rượu, gò má ửng hồng, ánh mắt đầy vẻ mơ màng.
Những ngón tay co quắp bên cạnh, khẽ vân vê vạt áo. Đây là động tác nhỏ quen thuộc của anh mỗi khi căng thẳng.
Anh nhìn tôi: "Em có phải đang giấu anh chuyện gì không?"
Tôi ngẩn người ra. Lần trước anh hỏi câu này, tôi đã lảng tránh. Sao lần này lại hỏi nữa? Chẳng lẽ đã biết Điềm Điềm không phải con gái tôi?
Tôi khẽ ho hai tiếng: "Cái đó, thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, Điềm Điềm con bé..."
Kỷ Phàm đột nhiên ôm chầm lấy tôi. Đầu óc tôi trống rỗng. Cái ôm này vừa xa lạ vừa quen thuộc, đầy mùi rượu.
Anh ôm chặt lấy tôi, lòng bàn tay lạnh lẽo. Giọng nói thậm chí còn run run.
"Tại sao em không nói cho anh sớm hơn?
"Em không tin tưởng anh sao?
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Đều là lỗi của anh, Mạt Mạt, xin lỗi..."
Tôi: ?
Chuyện gì vậy? Tên say rượu này đang nói nhảm gì vậy?
Mãi đến lúc này, tôi mới nhận ra Kỷ Phàm đã uống bao nhiêu rượu. Sau khi nói xong những lời này, anh ta trực tiếp ngất đi.
Tôi: ...
Cuối cùng, tôi phải nhờ mấy đồng nghiệp nam chưa về, mới hợp sức đưa Kỷ Phàm về nhà.
Trở về nhà, tôi có chút lo lắng. Gửi tin nhắn WeChat cho Kỷ Phàm. Đúng như dự đoán, không có hồi âm.
Lại hỏi mấy đồng nghiệp kia, biết được anh ta đã về nhà an toàn, tôi mới yên tâm một chút.
Nằm trên giường, tôi lại mất ngủ.
Cái ôm của Kỷ Phàm thật quen thuộc, cho dù đầy mùi rượu, nó cũng gợi lại cho tôi rất nhiều kỷ niệm.
Nhưng mà, rốt cuộc anh ta đang nói gì vậy?
Còn cả câu "xin lỗi" kia nữa, rốt cuộc có ý gì?