Nghịch Tử - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-04-02 18:04:06
Lượt xem: 106
Tôi nhíu mày: "Ý anh là gì?"
Chu Duật nhìn tôi chán ghét đáp: "Tôi muốn đi du học mẹ không cho, tôi muốn cưới chị Mộng Mộng cũng không cho, mẹ có tôn trọng tôi bao giờ không?"
Tôi hít sâu một hơi lấy bình tĩnh rồi nói: "Trường anh muốn đi du học tôi đã điều tra qua rồi, môi trường rất hỗn loạn, còn về người phụ nữ này..."
Tôi liếc nhìn chị Mộng Mộng mà nó nhắc đến, khinh miệt nhếch mép không muốn nói hết câu.
Lý Mộng Mộng bị ánh mắt của tôi nhìn chằm chằm, theo bản năng rúc vào bên cạnh Chu Duật, giống như vô cùng sợ hãi khẽ kéo góc áo của nó mà nhỏ giọng nói: "Thôi bỏ đi Chu Duật, cậu phản kháng với mẹ không lại đâu."
"Phản kháng?" Tôi nhíu mày sâu hơn, không khách khí chất vấn cô ta: "Cô Lý, tôi làm vậy là vì tốt cho con trai tôi, chứ không phải tước đoạt quyền tự do cá nhân của nó, cô lại nói đến phản kháng là có ý gì?"
Chu Duật ôm lấy Lý Mộng Mộng, vẻ mặt như chứa đầy gai nhọn nhìn tôi: "Chẳng phải là phản kháng sao, mẹ căn bản không yêu tôi, mẹ chỉ muốn kiểm soát con, bỏ mặc bố tôi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nghich-tu/chuong-2.html.]
Chu Duật!” Tôn Tư Duệ nghe nó nói càng lúc càng hăng thì vội vàng lên tiếng cắt ngang lời nói. Chu Duật cũng nhận ra mình đã nói sai, nó cắn chặt môi, siết chặt hàm, vẻ mặt vô cùng bướng bỉnh.
Tôi hít một hơi thật sâu, tay siết chặt lại, không khỏi nghĩ về trước đây…
Khi Chu Duật 5 tuổi, khi tôi và bố nó ly hôn, tôi đã dốc hết sức để giành quyền nuôi con.
Vì nó, tôi đã từ bỏ ý định tái hôn, những năm qua dựa vào chính mình để tạo dựng nên gia sản hàng trăm triệu, cho Chu Duật điều kiện sống sung túc, nhưng vì quá bận bịu mà lại lơ là việc giáo dục nó.
Khi tôi phát hiện ra ngày càng thân thiết với mẹ kế của mình, thì đã quá muộn rồi.
Tôi vốn tưởng rằng tình m.á.u mủ ruột thịt không chỉ như vậy, nhưng bây giờ hóa ra nó lại đi nghe lời xúi giục của người phụ nữ đó, đã thế còn muốn cưới em gái của người phụ nữ đó?
Lúc này đây Chu Duật ôm chặt lấy cô ta, nhưng lại đối đầu với tôi. Điều này làm cho tôi tức giận đến mức mặt tái xanh.
Văn phòng chìm vào im lặng đến nghẹt thở. Sau một hồi lâu, cuối cùng tôi cũng lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Anh nói cho tôi biết lần cuối cùng, anh nhất quyết phải cưới người phụ nữ này đúng không?"
Chu Duật thấy giọng điệu của tôi mềm mỏng hơn một chút thì nó liền nhếch mép cười mỉa mai: "Đúng vậy."
Tôi nén cơn giận trong lòng, nhả ra một chữ: "Được."
Nó tưởng rằng tôi đã nhượng bộ, quay sang nói khẽ với Lý Mộng Mộng: "Chúng ta thắng rồi."
Vẻ mặt và giọng điệu chiến thắng, như thể hoàng tử đã đánh bại ác quỷ và ở bên cạnh công chúa. Tôi nhìn thấy cảnh tượng mà này không khỏi cười khẩy.