Nghịch Tử - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-04-02 18:05:25
Lượt xem: 64
Tuy rằng không nỡ, nhưng cuối cùng Tôn Tư Duệ vẫn đi làm.
Hai ngày sau, Chu Duật tức giận xông vào công ty chúng tôi. Nhưng nó đã bị bảo vệ mà tôi đã dặn dò từ trước chặn lại.
Lúc này đang là giờ cao điểm tan tầm, trước cửa công ty có rất nhiều người, các nhân viên đi lại đều xì xào bàn tán về Chu Duật.
Điều này làm cho nó tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nói năng lộn xộn: "Tôi là con trai bà ấy, các người vì sao không cho tôi vào?!"
Bảo vệ mặt lộ vẻ khó xử nói: "Xin lỗi, đây là dặn dò của Tổng giám đốc Lâm."
Vừa dứt lời, tôi và Tư Duệ tay trong tay, cười nói vui vẻ đi ra từ công ty.
Chu Duật sải một bước dài đến trước mặt tôi, tức giận nói: "Thẻ ngân hàng của tôi là do bà chặn ư?"
Mặt tôi không chút biểu cảm đáp: "Nếu như không phải ta thì còn ai vào đây?"
Nó chỉ vào tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bà có biết tôi sắp ký một hợp đồng lớn, chỉ chờ tiền chuyển khoản, bà khóa thẻ của tôi, tôi phải làm sao đây?"
"Ồ, liên quan gì đến tôi?" Tôi nhàn nhạt hỏi lại: "Chủ thẻ ngân hàng là tôi, tiền trong đó cũng là tôi nộp vào, tôi chỉ khóa thẻ của tôi thôi, chuyện của anh liên quan gì đến tôi?"
Sắc mặt Chu Duật từ trắng chuyển sang xanh, hiển nhiên đã tức tối đến đỉnh điểm. Nó cũng cuối cùng nhận ra những lời tôi nói trước đây không phải là nhất thời tức giận.
Vì thế, nó hung hăng trừng mắt nhìn tôi. Ánh mắt mà nó nhìn tôi y hệt như nhìn kẻ thù g.i.ế.c cha vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nghich-tu/chuong-4.html.]
"Nhớ cho kĩ, sau này đừng quay lại cầu xin tôi!"
Nói xong câu đó, Châu Duật xoay người bỏ đi.
Ồ, vì không có xe, nó chỉ đành lếch thếch đi bắt taxi ven đường.
Còn tôi thì chở theo Tư Duệ, lái chiếc Porsche mới mua phóng vút qua trước mặt nó.
Trên xe, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương. Tôn Tư Duệ đau lòng nhìn tôi: "Dì Lâm, hay là thời gian này dì nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ."
"Nên nghỉ ngơi rồi." Tôi nở nụ cười với con bé, "Đoán xem hôm nay dì tìm được gì nào?"
Con bé nghi ngờ hỏi: "Gì ạ?"
Tôi nhìn về phía trước, vẻ mặt vui vẻ nói: "Trợ lý nói với dì rằng đã tìm được người nghi là cha của con. Mười tám năm trước ông ấy bị thất lạc một đứa con gái, thông tin đều trùng khớp với con, cuối tuần này con đi gặp ông ấy với dì nhé."
"Thật ạ?!" Tôn Tư Duệ vui mừng khôn xiết.
Thế nhưng một lúc sau lại chìm vào lo lắng và hoang mang nói: "Có thể nhầm lẫn chứ, lỡ như không phải con thì sao, ông ấy có thể đã có con mới rồi, dù sao cũng mười tám năm không gặp..."
Tôi đương nhiên có thể hiểu được tâm trạng của con bé. Thở dài một hơi, an ủi nói: "Không sao đâu, đến lúc đó nếu như con muốn nhận, dì nhất định sẽ sắp xếp cho con ổn thỏa. Còn nếu không muốn nhận, dì sẽ cho ông ta một số tiền, con tiếp tục ở lại bên cạnh dì cũng tốt."