Nghiên Nghiên Tiểu Thư Trở Về - Chap 1
Cập nhật lúc: 2024-09-04 19:22:33
Lượt xem: 7
Phòng ngủ màu hồng trong căn biệt thự xa hoa
Cô bé ôm chú gấu bông teddy, tay dụi dụi mắt,chân bước xuống giường, miệng liên tục gọi
“Mẹ ơi..”
“Mẹ ơi..”
Du Dân Nghiên – 12 tuổi
Khi xuống cầu thang cô bé hỏi Dì Trần - người hầu trong gia đình
“Phu Nhân bảo muốn lên tầng thượng hóng gió mát “
Tầng thượng
Du Dân Nghiên bước lên tầng thượng nhìn thấy mẹ mình đang đứng sát ở phần bệ kính, mặc chiếc váy màu trắng tinh, bay phấp phới trong gió lộng, đây là chiếc váy mà mẹ cô rất yêu thích
Bởi đây là chiếc váy mà ba cô đã tặng cho mẹ, mẹ của Du Dân Nghiên thường mặc chiếc váy này trong những dịp đặc biệt, bà ấy đã mặc chiếc váy này trong buổi cầu hôn và vào những ngày sinh nhật của cô
Bẹp
Du Dân Nghiên hốt hoảng, tay vứt con gấu bống xuống đất
Chạy thật nhanh đến chỗ người phụ nữ đang đứng, vừa chạy tay vừa lau nước mắt hét lên
“Mẹ ơi”
“Mẹ…”
“Sao mẹ lại đứng đó”
“Ba bảo nơi ây rất nguy hiểm đó mẹ… Huhuhu… Mẹ ơi”
Người phụ nữ sau khi nhìn thấy Du Dân Nghiên đang chạy đến gần mình thì bật khóc
“A Nghiên”
“Mẹ thật sự rất yêu con…”
“Nhưng me xin lỗi.. A Nghiên của mẹ”
“Mẹ có lỗi với con rất nhiều”
“A Nghiên của mẹ…”
Dứt lời…
BỐP !
Người phụ nữ sau khi nói lời tạm biệt liền nhảy xuống từ tầng thượng cao vót
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nghien-nghien-tieu-thu-tro-ve/chap-1.html.]
Bỏ lại cô bé trên tầng thượng chạy hướng lại mình
Chứng kiến cảnh mẹ mình nhảy từ nơi cao xuống đất để tự vẫn Du Dân Nghiên bật khóc lớn
Miệng vẫn gọi
“Mẹ ơi… Mẹ ơi… Mẹ đừng bỏ con”
Rồi ngất lịm đi trong tiếng khóc cùng tiếng gọi mẹ ơi
Trong căn nhà cấp 4 nhỏ thô sơ với một phòng ngủ và một nhà vệ sinh, diện tích chưa đến 80m2
Giật mình tỉnh dậy từ cơn mơ Du Dân Nghiên hoảng hốt, trán đã đổ đầy mồ hôi hột
Đây đã là lần thứ 3 trong tháng Du Dân Nghiên mơ về mẹ, về cảnh tượng mà mẹ cô đã uất ức nhảy lầu
Cô gục đầu mình trên đầu gối
Bật khóc trong nỗi cô đơn cùng nỗi nhớ mẹ da diết
Đột nghiên ngẩng mặt lên, Du Dân Nghiên để lộ đôi mắt thuỵ phụng đầy sắc bén
Ánh mắt nhìn về phía cửa sổ đầy xa xăm
“Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ báo thù cho mẹ, con nhất định sẽ không để mẹ uất ức mãi trong lòng”
Bật dậy khỏi giường Du Dân Nghiên vệ sinh cá nhân cơ bản
Mặc vào bộ đồ đơn giản – chân váy đen dài qua gối, áo màu trắng cổ bèo
Du Dân Nghiên soạn đồ vào vali, dọn dẹp lại căn nhà cũ
Đến trước bàn thờ gỗ, ánh mắt cô bỗng dịu dàng nhìn về di ảnh của mẹ mình
Chiếc bàn thờ gỗ nhỏ đơn sơ những vẫn đầy đủ đồ
Người phụ nữ trên di ảnh mỉm cười nhẹ, ánh mắt thuỵ phụng long lanh rất đẹp
Đôi mắt thuỵ phụng của cô được thừa hương từ mẹ nhưng lại trông rất nguy hiểm
Tuệ Nghi
“Mẹ.. Đã 10 năm trôi qua kể từ ngày mẹ ra đi..”
“Con nhớ mẹ rất nhiều”
“Mẹ phải chứng kiến toàn bộ quá trình mà con sẽ trả thù cho mẹ”
Du Dân Nghiên vươn tay lấy tấm di ảnh, gói gém cẩn thận rồi cất vào vali
Bước ra khỏi cảnh cổng, Du Dân Nghiên đảo mắt nhìn toàn bộ ngôi nhà nhỏ đã gắn bó với mình rất nhiều năm, tay kéo vali, bước đi từng bước rất dứt khoác
Cô bắt taxi đến sân bay, chuyến bay của cô đi khá sớm, vào lúc 5g sáng
Khi lên máy bay, cô ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh ở Myanmar một lần cuối rồi mới nhắm mắt rời đi
Người ba nhẫn tâm của cô đã bị người phụ nữ xấu xa kia dụ dỗ, đầy đoạ cô đi đến đất nước xa lạ khi chỉ mới 12 tuổi
Chuyến bay chi kéo dài 5 tiếng đồng hồ
Sân bay thành phố H
Du Dân Nghiên vừa bước ra khỏi cổng sân bay, loay hoay tìm kiếm thì đột nhiên…
“Ây da, Tiểu Nghiên à sao cậu lại đi lâu đến như vậy, không về thăm tớ nổi một lần nào”