Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nghiện - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-08-02 06:23:28
Lượt xem: 3,267

Tôi bỗng nhiên nhớ đến chuyện vừa nãy Chu Từ Trầm định khuyên tôi nên ăn ít kẹo, thế là tôi liền quay người, đưa viên sô cô la đầu tiên đến miệng Chu Từ Trầm.

Anh hình như sững người một lát, sau đó mở miệng ngậm lấy viên sô cô la. Bỗng nhiên tôi cũng thấy má hơi nóng, lúc vô thức làm hành động này, tôi hình như đã không nhận ra sự mập mờ trong đó.

Thôi kệ đi, hôn cũng đã hôn nhiều lần như vậy rồi, đút cho ăn viên sô cô la thì có làm sao?

Tôi tự an ủi mình hai câu, rồi lại tự mình vui vẻ ăn sô cô la.

Nhưng tôi phát hiện hôm đó tâm trạng của Chu Từ Trầm có vẻ đặc biệt tốt.

Lúc dì Giang nói muốn nói chuyện riêng với tôi, tôi cảm thấy trong lòng có mười cô Cung Lâm Na đang hát bài "Thấp Thỏm".

Dì dẫn tôi vào phòng ngủ, dì ôn hoà bảo tôi ngồi xuống.

"Ngọc Trân này, dạo này đi làm có mệt không?"

"Không... không mệt lắm ạ." Tôi cười gượng gạo.

Làm trợ lý cho con trai dì, ngày nào cũng rảnh rỗi lướt web, chơi game, thì mệt nỗi gì?

"Không mệt thì tốt."

Dì càng cười, lòng tôi càng bất an, quả nhiên, dì liền đi thẳng vào vấn đề.

"Cháu và Từ Trầm cũng quen biết được một thời gian rồi đấy chứ? Cháu thấy con trai dì thế nào? Nếu nó cố gắng thêm một chút nữa, liệu có cơ hội xứng với cháu không?"

Câu nói này khiến tôi giật mình, liền vội vàng xua tay.

"Dì nói gì thế ạ, bác sĩ Chu xuất sắc như vậy, cháu sao có thể so sánh, chuyện xứng hay không xứng càng không thể nói đến ạ!"

Ôi trời ơi, đáng sợ quá!

Tôi thế nào, Chu Từ Trầm thế nào thì bản thân tôi rất rõ, lời nói của dì Giang thực sự khiến tôi hoảng sợ.

Lúc tôi hồn bay phách lạc bước ra khỏi phòng dì Giang, tôi thấy mẹ tôi đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện hăng say với Chu Từ Trầm, nói một tràng dài không hề nghỉ ngơi, còn Chu Từ Trầm thì ngồi bên cạnh, nghiêm túc lắng nghe.

Vừa nhìn tôi đã biết chuyện không đơn giản.

Chờ đến khi mẹ tôi nói mỏi miệng, tôi mới kéo Chu Từ Trầm ra, lén lút ghé tai mẹ hỏi:

"Mẹ, mẹ vừa nói gì với Chu Từ Trầm đấy? Không phải lại là chuyện "99 lần bỏ trốn của tổng tài bá đạo và cô vợ bé nhỏ" đấy chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nghien/chuong-9.html.]

Mẹ tôi hớn hở gật đầu: "Đúng vậy! Sao con biết!"

Tôi giật giật khóe miệng, cười gượng gạo.

"Tiểu Chu người ta nghe chăm chú lắm đấy, đâu như con, mẹ mới kể được hai chương là con đã không thèm nghe nữa rồi."

Tôi cạn lời.

Chu Từ Trầm, hôm nay khổ cho anh rồi.

Mặc dù sau đó, dưới sự năn nỉ của Chu Từ Trầm, tôi đã đồng ý kết bạn wechat lại với anh, nhưng chúng tôi rất ít liên lạc qua wechat. Lý do rất đơn giản - vì phần lớn thời gian tôi đều bị anh trói chặt bên cạnh, căn bản không cần dùng đến wechat.

Vì vậy, khi điện thoại bỗng hiện lên thông báo tin nhắn của anh, tôi còn hơi ngạc nhiên.

Tôi hơi háo hức mở tin nhắn, anh viết: "Bệnh nghiện của anh khỏi rồi."

Tim tôi bỗng chốc rơi xuống đáy vực.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, gõ rồi lại xoá, xoá rồi lại gõ, mãi mà vẫn chưa biết phải trả lời ra sao.

Bệnh của anh ta, khỏi rồi sao?

Bỗng nhiên một nỗi bất an mãnh liệt bao trùm lấy tôi, tôi nhận ra, hình như mình đã thích anh rồi.

Vậy là đúng lúc tôi bắt đầu "nghiện", thì anh ta lại muốn rút lui sao?

Nước mắt tôi bỗng chốc trào ra, không ngừng tuôn rơi.

Tôi nghĩ nát óc, ban đầu định nói: "Vậy thì tốt quá rồi!"

Sau đó lại sửa thành: "Wow! Chúc mừng anh nhé!"

Rồi lại bị tôi xoá đi, đổi thành: "Thật sao? Sao lại đột ngột vậy?"

Rồi tôi phát hiện mình vẫn không thể giả vờ như không quan tâm.

Giả tạo quá, rõ ràng tôi rất quan tâm cơ mà.

Tôi dứt khoát dùng chăn trùm kín đầu, òa khóc nức nở.

Khi tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, lúc này đã là nửa đêm, tôi vẫn chưa ngủ, hai mắt đỏ hoe vì khóc.

Loading...