Ngoại Thất Của Phu Quân Là Người Của Ta - Chương 1: Gặp Lại
Cập nhật lúc: 2024-05-25 15:23:02
Lượt xem: 1,801
Vị mỹ nhân được Chu Bách Tự hết mực sủng ái, cung phụng như châu như ngọc đã đột nhiên mất tích từ ba ngày trước, bặt vô âm tín.
Chẳng mấy chốc, tin tức này đã lan truyền khắp kinh thành.
Đương nhiên, chuyện này là do ta sắp đặt.
"Hiện giờ cả kinh thành đều đang chê cười thế tử, nói rằng ngoại thất của hắn cuỗm hết tiền bạc cùng người bỏ trốn, quả là quả báo nhãn tiền." Thị nữ khẽ cười trêu chọc.
Ta lật giở danh sách khách mời trong tay, không đáp lại.
Hoàng cung muốn ta tổ chức yến tiệc sinh thần thật long trọng, các phủ đã sớm chuẩn bị lễ vật chu đáo từ trước.
Ngày sinh thần, quả nhiên long trọng khác thường.
Chỉ tiếc, lại có một vị khách không mời mà đến, trông vô cùng chật vật.
Chu Bách Tự giận dữ đá văng tiểu tỳ xuống đất, trường kiếm trong tay chĩa thẳng vào ta, gằn giọng chất vấn: "Nàng giấu nàng ấy ở đâu? Mau giao nàng ấy ra đây, nàng ấy mà có tổn thương gì, ta tuyệt đối sẽ không tha cho nàng!"
Ta cố ý tỏ ra uất ức: "Huynh vì một ả ngoại thất mà chẳng tiếc rút kiếm chĩa về phía thê tử, hoàn toàn coi tình nghĩa phu thê bao năm như không có, thật khiến người ta lạnh lẽo..."
Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ, dưới ánh mắt của mọi người, ta tiến lên một bước, đón nhận lưỡi kiếm của hắn, chỉ cần hắn dùng thêm một chút lực, lưỡi kiếm sắc bén này sẽ xuyên qua lớp y phục, đ.â.m thẳng vào da thịt ta.
"Nếu huynh thật sự cho rằng là ta làm, vậy thì đ.â.m xuống đi!" Ánh mắt ta nhìn thẳng vào hắn.
Mắt hắn nặng trĩu quầng thâm, trên người toát ra vẻ gió sương mệt mỏi.
Trong ngoài kinh thành, hắn đều đã lật tung lên, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng Sở Tương Nghi.
Anan
Nàng ta như thể tan biến khỏi nhân gian, không ai biết đi đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngoai-that-cua-phu-quan-la-nguoi-cua-ta/chuong-1-gap-lai.html.]
Mọi người đều nói nàng ta mang theo tiền bạc cùng tình lang bỏ trốn, nhưng hắn không tin, chỉ một mực cho rằng ta ghen tuông mà giấu nàng ta đi, hãm hại nàng ta hoặc ép nàng ta rời đi.
Lúc này, sự kiên nhẫn của hắn dường như đã đạt đến giới hạn, trong mắt đầy những tia máu, toát lên vẻ chán ghét, nhưng rồi xoay người, trường kiếm trong tay rơi xuống đất.
Ta biết, hắn không dám.
Trước khi rời đi, hắn tiến lại gần ta, siết chặt vai ta, ghé sát tai ta, gằn từng chữ: "Phương Tuế Vãn, cho dù không có Tương Nghi, cả đời này, nàng cũng đừng hòng được ta yêu, càng không thể cướp lấy trái tim ta từ tay nàng ấy."
Hắn phất tay áo bỏ đi, để lại ta giữa cảnh tượng bừa bộ.
Ta hòa theo mà rơi xuống một giọt lệ.
Những người có mặt đều là con cháu gia tộc quyền quý, lúc này nhìn nhau ngượng ngùng, lần lượt xin phép rời đi.
Trong mắt những vị tiểu thư kia lóe lên vài phần thương xót và đồng cảm, thương xót ta không được phu quân yêu thương, phải chịu cảnh hắn rút kiếm chĩa về phía mình, đồng cảm ta phải sống trong cảnh ly biệt, cô đơn lẻ bóng.
Lời nói của hắn, nếu dành cho người có tình, quả thực là lời nguyền ác độc nhất.
Thế nhưng, ta là người vô tình.
Ta không yêu hắn.
Có lẽ, những năm qua, ta đã giả vờ quá tốt, khiến ngay cả hắn cũng tin.
Chờ mọi người đã tản đi, Thái tử chậm rãi bước đến bên cạnh ta, lấy khăn tay đưa cho ta, nhẹ giọng: "Vở kịch này, coi như đã diễn thành công rồi."
Thái tử chỉ nói đến đây, không nói gì thêm.
Phải, vở kịch phu thê phản bội, rút kiếm chĩa về phía nhau này, quả thực đã diễn rất thành công.
Sau ngày hôm nay, trong ngoài hoàng cung, không ai là không biết đến trò hề này.