Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngoài Tiền Ra Bạn Trai Tôi Chả Có Gì - Ngoại truyện: Cuộc Sống Hằng Ngày Của Bà Chủ Vu Tư Tư (2)

Cập nhật lúc: 2024-10-20 00:48:12
Lượt xem: 5,868

Tống Nghiễn sau một thời gian than vãn thì bị Trần Giai Giai và Huyên Huyên kéo ra nói chuyện riêng. Không biết họ đã nói gì, nhưng khi trở ra, Tống Nghiễn đã vui vẻ trở lại.

 

Về sau, trong một lần xem phim cùng nhau, tôi than phiền với hai người bạn.

 

"Tống Nghiễn dạo này dính lấy mình suốt, chẳng có chút không gian riêng tư nào cả."

 

Huyên Huyên vừa nhét nho vào miệng vừa nói: "Dính người không tốt à? Điều đó chứng tỏ cậu ấy không có ngoại tình mà."

 

Trần Giai Giai cũng phụ họa: "Đúng đó, giờ đầy gã tệ bạc. Tống Nghiễn thuộc dạng bạn trai trung thành, dính người thế này, cậu có tìm mấy đời cũng không ra đâu."

 

Tôi: "?"

 

Hai người lúc nào cũng đứng về phía tôi, vậy mà giờ lại nói tốt cho Tống Nghiễn.

 

Không chỉ vậy, từ sau khi tôi kể lể với họ, tần suất Tống Nghiễn tìm tôi bỗng nhiên giảm đi rõ rệt.

 

Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không có bằng chứng.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Mãi đến một buổi chiều nọ, khi tôi đang cắm đầu viết luận văn ở nhà, có người bấm chuông.

 

Mở cửa ra, tôi bất ngờ khi thấy học trưởng Giang Dật Phàm. Nghe nói giờ anh ấy đã đi làm, khí chất vẫn nho nhã như xưa, chỉ là trong ánh mắt đã thêm vài phần sắc bén.

 

Thấy tôi, anh ấy cũng ngạc nhiên thoáng chốc.

 

"Lâu quá không gặp, Tư Tư."

 

Tôi hơi ngạc nhiên: "Lâu rồi không gặp, sao học trưởng biết em ở đây?"

 

"Anh không biết. Chỉ nghe bạn bè nói ở đây có phòng cho thuê giá rẻ, mà yêu cầu..." Anh ngừng lại hai giây, "Anh đều đáp ứng đủ."

 

"Ha ha ha, đúng là học trưởng rất phù hợp." Tôi ngượng ngùng đến mức muốn độn thổ, cảm thấy hình tượng của mình đã tan tành.

 

Biết thế ngày trước tôi không nên để Trần Giai Giai và Huyên Huyên viết yêu cầu cho thuê nhà.

 

Người gài bẫy trai đẹp là họ, nhưng người mất mặt lại là tôi.

 

Vừa nghĩ tới họ, cửa phòng kế bên mở ra, hai cái đầu ló ra ngoài.

 

"Học trưởng Giang Dật Phàm, sao anh lại đến đây?"

 

Trần Giai Giai nhìn anh ấy với ánh mắt dò xét như một thám tử: "Học trưởng đến tìm Vu Tư Tư của chúng em à?"

 

"Không có, chỉ tình cờ thôi, chẳng liên quan gì đến hai cậu đâu." Tôi vội lườm họ một cái rồi quay lại cười gượng với học trưởng, "Học trưởng, trùng hợp là có một cậu em đang tìm bạn cùng phòng, để em dẫn anh đi xem nhé."

 

Nói rồi, tôi dẫn Giang Dật Phàm đi xem phòng.

 

Cậu em trai này là sinh viên năm nhất, mới mười tám mười chín tuổi, da trắng mịn, ánh mắt trong sáng, chỉ là chiều cao hơi khiêm tốn, chắc chỉ tới cằm của Giang Dật Phàm. Cậu ấy mở cửa và ngoan ngoãn chào:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngoai-tien-ra-ban-trai-toi-cha-co-gi/ngoai-truyen-cuoc-song-hang-ngay-cua-ba-chu-vu-tu-tu-2.html.]

"Chào chị chủ nhà, chào anh ạ."

 

Giang Dật Phàm đẩy gọng kính, bình tĩnh đánh giá cậu nhóc một lượt.

 

"Chào em."

 

Hai người không nói nhiều, nhưng có vẻ đều khá hài lòng về nhau.

 

Chiều hôm đó, Giang Dật Phàm đã ký hợp đồng và chuyển vào ở.

 

Tôi nhiệt tình giúp anh ấy dọn dẹp phòng.

 

"Tư Tư." Giang Dật Phàm vừa nhìn tôi bận rộn vừa đột ngột hỏi: "Em và Tống Nghiễn vẫn ở bên nhau chứ?"

 

Tôi không nghĩ ngợi nhiều: "Vâng, bọn em vẫn bên nhau."

 

Đôi tay đang treo quần áo của Giang Dật Phàm bỗng dừng lại, anh ấy cau mày, "Tư Tư, em... em thật sự đã đi chăm sóc người thứ ba ở cữ sao?"

 

"Chăm sóc ở cữ?" Tôi sững người, lập tức lắc đầu, "Không, không, đó là em tưởng tượng quá mức, hiểu lầm thôi."

 

Dĩ nhiên, cho dù không phải hiểu lầm, tôi vẫn làm được việc đó.

 

"Thế thì tốt." Giang Dật Phàm thở phào, ngừng lại một chút rồi tiếp tục hỏi: "Tư Tư, anh muốn biết, hồi đó em thật sự không có chút tình cảm nào với anh sao?"

 

Tôi cười gượng gạo, "Có lẽ là em đã trót yêu Tống Nghiễn sâu đậm rồi, nên lúc đó trong mắt em chỉ nhìn thấy mỗi anh ấy thôi."

 

Còn có tình cảm với học trưởng không, tôi thực sự không nhớ rõ nữa.

 

Chỉ biết rằng, khi đó Tống Nghiễn cho tôi quá nhiều.

 

Lúc đó, khi nhìn thấy Tống Nghiễn, tôi cảm thấy giống như nhìn thấy số dư tài khoản ngân hàng của mình vậy, dĩ nhiên là chẳng còn tâm trí để để mắt đến ai khác.

 

Giang Dật Phàm im lặng, khiến tôi cảm thấy có chút lúng túng.

 

May thay, cậu em ở cùng xuất hiện kịp lúc, "Chị ơi, muộn rồi, chị nghỉ ngơi đi ạ, để em tự dọn dẹp là được rồi."

 

"Ừ, cũng muộn rồi, vậy hai người dọn tiếp nhé, em về trước."

 

Tôi nhân cơ hội rút lui.

 

Trên đường về, khi đi qua cầu thang thoát hiểm, tôi bất ngờ nghe thấy giọng của Huyên Huyên.

 

"Tiểu Tống à, cậu mau qua đây đi, hôm nay học trưởng Giang Dật Phàm đến thuê phòng, tôi còn nghe thấy anh ấy hỏi Tư Tư có còn tình cảm với anh ấy không, nguy hiểm lắm đấy. Hay là cậu cũng dọn đồ qua đây ở đi?"

 

Giọng Trần Giai Giai tiếp lời ngay sau đó: "Còn lo gì dính người hay không nữa, gần nước thì mới hưởng được ánh trăng. Đến lúc Tư Tư bị học trưởng cướp mất, xem cậu có khóc không."

 

Tôi nhẹ ho một tiếng.

 

Huyên Huyên phản ứng cực nhanh: "Vâng, bố ạ, con biết rồi, con cúp máy đây."

Loading...